Chương 465: Hoan Nghênh Anh Đã Về
Chương 465: Hoan Nghênh Anh Đã VềChương 465: Hoan Nghênh Anh Đã Về
Điềm Điềm thì lại không thích cậu ấy, mà thường xuyên còn cáo trạng những việc Tô Ngự làm, nhưng mà cậu vẫn như cũ chơi khá tốt với Điềm Điềm, khoảng thời gian trước đã bắt đầu dạy hai đứa nhỏ học vẽ, cô đã xem qua bức tranh cũng có hình có dạng, nên cũng nhìn được ra người dạy đúng thật là vô cùng có lòng.
Quan hệ giữa hai nhà bởi vì đứa nhỏ lại càng thêm gần nhau, Khương Tuệ Ninh và chị Văn cũng thường xuyên lui tới trò chuyện, hơn nữa chị Văn còn là đoàn trưởng của đoàn văn công, trước kia cũng là người chủ chốt, ca hát hay khiêu vũ cũng đều vô cùng giỏi, như là có hoạt động nào của trường thì Khương Tuệ Ninh cũng sẽ nhờ cô ấy dạy và sắp xếp vũ đạo giúp.
Dần dần quan hệ của hai người cũng vô cùng thân thiết.
"Tiểu Khương, đã bao lâu rồi em chưa gặp lão Qúy nhà em rồi?"
Hai người đứng ở sân ga, còn chưa nhìn thấy tàu đến, Văn Hân bắt đầu cùng Khương Tuệ Ninh nói đến việc nhà.
"Em đã đến quân doanh của anh ấy vào một đợt tháng 3, chị Văn, chị thì sao?”
Văn Hân cười suy nghĩ một chút,"Từ tháng 9 năm trước thì đã không được gặp lần nào rồi." "Chị không nhớ tham mưu Tô sao?"
"Sao có thể không nhớ, nhưng mà chị cũng quen rồi, gả cho anh ấy nhiều năm như vậy, thời điểm sinh cho anh ay ba đứa nhỏ đều không có anh ấy ở bên cạnh, kết hôn đã hai mươi năm, nhưng thật sự thời gian chị cùng anh ấy ở cạnh nhau chắc là còn chưa được ba năm."
Khương tuệ ninh đặc biệt bội phục chị Văn, nếu là cô, chắc hẳn là trong lòng sẽ sinh ra oán trách.
"Chị Văn, trong lòng chị có oán trách bao giờ không?"
Nghe vậy Văn Hân không nhịn được nói lên,"Có chứ, nhưng không có cách nào khác, đã làm quân tẩu thì sẽ có nhiều thời điểm phải chịu chuyện anh ấy nghĩ đến quốc gia rồi mới nhớ tới nhà, em biết không lúc chị sinh đứa nhỏ thứ ba, bị khó sinh, khi đó lão Tô nhà chị mới làm nhiệm vụ trở về, nghe nói chị không được nữa, liền lao tới phòng sinh, không nói tiếng nào liền quỳ xuống trước mặt bác sĩ" Cô nói những lời này xong vừa cảm động lại vừa chua xót,"Cũng thật may mắn, bây giờ lão Tô cũng đã được chuyển qua vị trí khác, về sau cũng có thể ở cùng với cả nhà, cuối cùng thì cũng đã kết thúc quá trình đau khổ."
Khương Tuệ Ninh nghe được những lời này thì cũng vui vẻ thay cho chị Văn, ngay sau đó cô lại nghĩ đến Quý Thần Nham, người đã khiến cô mấy lần sợ chết khiếp, ai, không biết bao giờ anh mới có thể an ổn ở cùng người trong nhà. Văn Hân nhìn thấy bộ dạng của Khương Tuệ Ninh liền biết cô đang lo lắng cho Quý Thần Nham, nên liền thân thiết lôi kéo tay cô nói,"Tiểu Khương, em cũng đừng lo lắng, lần này lão Quý nhà em trở về sẽ được thăng chức lên tổng cục dự trữ, chắc hẳn là thời gian phải ra ngoài không nhiều đâu."
Khương Tuệ Ninh cười cười, làm ở tổng cục dự trữ có thể ít ra ngoài sao, về sau hẳn là sẽ càng bận rộn hơn.
Hai người đang nói chuyện thì liền nhìn thấy một chiếc xe lửa đang tiến lại, Khương Tuệ Ninh lập tức nhìn về phía đoàn tàu, vừa nhìn trái vừa quay phải nhìn xung quanh.
Quý Thần Nham cũng không biết vợ lại đến đón mình, nhưng mà anh ngồi bên cạnh cửa sổ, nên dễ dàng có thể nhìn thấy người đang ngày đêm mong ngóng, xe lửa còn chưa có dừng hẳn, anh đã liền chạy đến đứng cạnh cửa xe.
Khương Tuệ Ninh cũng nhìn thấy anh liền vẫy tay và chạy đến cửa mà anh đang đứng.
Văn Hân tuổi đã lớn cũng không có kích động như Khương Tuệ Ninh, nhưng mà cũng nhón chân nhìn, trong tâm cũng vô cùng hóa hức cùng chờ đợi.
"Quý Thần Nham."
Hành lý của Quý Thần Nham đang được người lính hậu cần cầm ở đẳng sau, anh chỉ có một thân đi xuống xe, mới vừa đặt chân xuống thì Khương Tuệ Ninh đã như con thỏ nhảy đến trước mặt anh, sau đó đâm sâm vào lòng ngực anh. "Hoan nghênh anh đã về nhà."