Chuong 469: Ngay Tho
Chuong 469: Ngay ThoChuong 469: Ngay Tho
Bởi vì nam chủ nhân của ngôi nhà đã trở về, trong phút chốc trong nhà vô cùng náo nhiệt, hai đứa bé muốn hôm nay cha sẽ nghỉ trưa với chúng, Khương Tuệ Ninh lập tức đi vào phòng bếp làm thạch băng cho chúng ăn.
Quý Tử Thư cũng giúp cô đưa một số thứ gì đó, sau đó câu được câu không trò chuyện với nhau: "Dì đã nghĩ xong chuyện của xưởng may chưa?"
Khương Tuệ Ninh vùi đầu xoa tay làm thạch băng, nghe thấy Quý Tử Thư nói như vậy, cô ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Cậu muốn làm quần áo sao?"
"Đang chuẩn bị, bằng không cũng không chuẩn bị cho dì một cái. Hình như dì rất thích tự mình làm quần áo, trước kia rất nhiều quần áo nhà chúng ta đều do dì vẽ. Dì thích lĩnh vực này sao?"
Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không phải ưa thích, cô cũng chỉ muốn tự làm cho quần áo của mình đẹp hơn chút ít mà thôi."Hay là tôi làm quần áo trẻ con nhé!"
Quý Tử Thư gật đầu: "Có thể. Dì thích thì làm, trực tiếp lấy danh nghĩa nhà máy của tôi, liên kết tiêu thụ dùng chung một cái tên." Cậu ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Về cổ phần, tôi sẽ để dưới danh nghĩa của các em gái, với chức vụ hiện tại của cha, tên của mọi người cũng không thể tạo nên doanh nghiệp quá lớn. Khương Tuệ Ninh cũng không ngờ Quý TU Thư lại suy tính rất toàn diện như vậy, cô lắc đầu nói: "Có cổ phần hay không cũng không sao cả." Hiện tại cô không thiếu tiền, nhớ lại dáng vẻ thiếu tiền ở khoản thời gian cô vừa mới đến đây thì cảm thấy rất buồn cười. Nhưng chỉ với mấy năm ngắn ngủi mà dường như đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Tôi đã nói sẽ hiếu thuận với dì." Quý Tử Thư dùng lời này khiến Khương Tuệ Ninh nghẹn họng: "Dùng làm quà cưới cho các em gái vậy."
Quý Tử Thư đã quyết định dùng sản nghiệp trọng yếu chuyển đến vùng duyên hải, bởi vì hiện tại vùng duyên hải là nơi đang tập trung phát triển kinh tế quan trọng, cậu nhìn thấy ở tương lai sẽ rất phát triển.
"Vậy việc học của cậu thì làm thế nào? Sẽ thường trú bên kia luôn sao?" Khương Tuệ Ninh hỏi.
"Tôi vẫn ở lại bên này, tôi đã tìm được người dẫn theo đoàn đội đến đó. Hiện tại bên đó có chính sách rất tốt, rất có lợi cho sự phát triển.
Đi theo chính sách điển hình. Khương Tuệ Ninh cảm thấy Quý Tử Thư đúng là người trời sinh đã có khiếu kinh doanh. Cậu luôn có khứu giác nhạy bén trên mức cần thiết, thậm chí vĩnh viễn đều có thể đi trước những người khác.
Nếu không phải mỗi ngày cô đều nhìn thấy đến Quý Thần Nham cũng không biết nhiều chuyện về cậu thì cô còn cho rằng cha cậu đã mở cửa sau cho cậu.
"Đúng rồi, tháng sau dì phải đi theo cha tôi đến Tây Bắc đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ dẫn theo hai em gái đến Hồng Kông chơi."
"Qua bên đó chơi? Hiện tại bên kia loạn nhiều lắm." Khương Tuệ Ninh biết Hồng Kông vẫn còn rất loạn, khắp nơi đều là loạn lạc.
Chẳng qua bởi vì phát triển rất tốt nên vùng duyên hải bên kia mỗi ngày đều có người muốn lén vượt qua, tỉ vi vẫn thường đưa tin, cô sống ở thời đại sau này cũng từng biết, cô thật sự không có ấn tượng quá tốt với nơi đó.
Quý Tử Thư cười nói: "Tôi dẫn các em gái đi cùng sẽ không có ai dám quấy phá." Chủ yếu là vì cậu phải ở nơi đó ngây ngốc suốt nửa tháng nên sẽ rất nhớ các em gái.
Nghe thấy lời nói bá đạo này của cậu, Khương Tuệ Ninh nghĩ đến hình như cũng không phải là không được, mấy cô con gái cũng có thể mở mang kiến thức.
"Được thôi! Bao giờ cậu đi?"
"Đầu tháng tám phải đi rồi, dì có muốn đi theo chúng tôi chơi không?”
Khương Tuệ Ninh lắc đầu: "Tôi không đi, tôi phải chuẩn bị qua Tây Bắc."
Quý Tử Thư cười, nói: "Thuận tiện đi thăm quặng mỏ bảo bối của dì đúng không? Thật sự đúng là sợ người khác vụng trộm đào của dì sao?”
Khương Tuệ Ninh: ... Cũng không thể nói là đúng hay không đúng, tổng tài bá đạo như cậu lại ngây thơ đến vậy sao?