Chương 474: Món Quà Tặng Em Gái
Chương 474: Món Quà Tặng Em GáiChương 474: Món Quà Tặng Em Gái
Quý Thần Nham ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Không lâu. Bốn tiếng."
"Sao anh không gọi em dậy?” Khương Tuệ Ninh nhớ đến trước khi mấy đứa bé ngủ, cô đã hứa sẽ làm sẵn thạch băng cho chúng, kết quả chính mình lại ngủ trễ như vậy, đoán chứng mấy đứa bé đều mỏi mắt trông chờ cô rồi.
Quý Thần Nham ngồi xuống, anh tỏ ra vô tội, nói: "Diem Điềm đã đến gọi em hai lần nhưng đều không đánh thức được em."
Khương Tuệ Ninh: ...
Chờ cô thay xong quần áo, lúc đi ra mới biết hai đứa bé đều đã được ăn, có cả Quý Tử Thư ngồi bên cạnh.
May mà có con trai trưởng giúp đỡ. Mẹ già này thật đáng xấu hổ.
Thậm chí ngay cả một phần của cô cũng do Quý Tử Thư chuẩn bị cho, cậu đã bưng đến tận tay cô.
"Cảm ơn."
Quý Tử Thư cười, nói: "Khách sáo cái gì?" Nói xong lại tiện thể đưa văn kiện mình đã mang về đưa cho Khương Tuệ Ninh.
"Đây là gì?" Khương Tuệ Ninh nhận lấy văn kiện nhưng chưa mở ra.
"Khẳng định là đồ tốt." Ban đầu Khương Tuệ Ninh còn cho rằng đây là cổ phần của xưởng may, kết quả mở văn kiện ra mới phát hiện đây là giấy phép xây dựng công viên giải trí.
"Cậu... Cậu muốn xây công viên trò chơi?"
Cơ ngạc nhiên há to miệng. Đến cùng thì Quý Tử Thư có bao nhiêu tiền?
Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ chưa từng nhìn thấy bộ mặt thành phố: "Trước kia dì đã nói với tôi về chuyện kia, tôi đã tìm hiểu rồi, mô hình này có rất nhiều ở ngoại quốc, tôi đã mời người đo đạc và hoàn thành bản vẽ. Tôi muốn tạo nên một hình thức công viên trò chơi loại lớn. Trên cơ bản, chúng ta phải đưa thiết bị từ nước ngoài về, cộng thêm thủ tục phê duyệt, đoán chừng khoảng bốn năm sau là có thể làm xong. Đến lúc đó vừa khéo các em gái vào tiểu học cũng là lúc có thể chơi đùa."
Nguyện vọng khi còn bé của cậu được Khương Tuệ Ninh dẫn dắt mà thực hiện, tuy đến lúc trưởng thành lại đi chơi, những thứ kia đã thay đổi rất nhiều nhưng cậu vẫn nhớ kỹ loại tâm trạng đó.
Đến các em gái, cậu không hy vọng chúng sẽ có bất kỳ tiếc nuối nào ở giai đoạn tuổi thơ của mình. Vì vậy đây được xem như món đồ chơi cỡ lớn đầu tiên tặng cho các em gái.
"Cậu chỉ đơn thuần là muốn xây dựng một công viên giải trí cho bọn nhỏ chơi thôi sao?" Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình đã bình tĩnh, nhưng vẫn bị thao tác lưu loát khí phách của Quý Tử Thư làm cho có chút không phục hồi tỉnh thần được.
Quý Tử Thư nhướng mày, nói một cách hiển nhiên: "Không được sao?"
"Được..." Người nào có tiền người đó quyết định.
Nhưng mà Khương Tuệ Ninh vẫn có chút lo lắng hỏi: "Hiện tại cậu chỉ làm một cái nhà máy sữa, nhà máy này kiếm được nhiều tiền như vậy sao?" Tài chính có theo kịp không? Thời buổi này sửa chữa một công viên trò chơi cũng không hề rẻ, trong tình huống hầu hết các phương tiện đều phải dựa vào nhập khẩu, cô không cảm thấy đây là một khoản chi tiêu nhỏ.
Sao giọng điệu của cậu lại giống như đi chợ bán thức ăn mua một búp cải trắng vậy.
Quý Tử Thư cầm khăn lau miệng cho em gái: "Nhà máy không kiếm được tiền, mà là tôi kiếm tiền."
Khương Tuệ Ninh:.. Cậu có cần ngông cuồng như vậy không.
"Dì đặt một cái tên cho công viên giải trí đi, cần phải trình báo lên trước nghi thức đặt móng."
Khương Tuệ Ninh cảm thấy cậu là đang làm khó dễ cho mình, cô là người không biết đặt tên có được hay không?
"Tôi đặt tên sao?”
Quý Tử Thư gật đầu: "Đúng vậy, món đồ chơi lớn của các em gái đó, đương nhiên phải là dì đặt tên rồi."
Khương Tuệ Ninh rì rà nửa ngày vẫn không nghĩ ra được cái tên nào hay cả, cuối cùng vẫn là Quý Thần Nham lại đây nghe nói Quý Tử Thư muốn xây dựng công viên giải trí, muốn đặt tên nên đã nói: "Nếu là xây dựng cho các bảo bảo vậy thì đặt tên theo tên bọn nhỏ đi, công viên giải trí Tâm Ý."
"Tôi cũng nghĩ đến cái tên này." Ngay từ đầu Quý Tử Thư cũng suy nghĩ như vậy, nhưng mà cậu muốn trở về hỏi ý kiến của Khương Tuệ Ninh một chút, kết quả là cô lại không biết.