Chương 473: Mẹ Đang Ngủ
Chương 473: Mẹ Đang NgủChương 473: Mẹ Đang Ngủ
Quý Thần Nham thuận thế ôm người vào lòng mình, hôn cô rất mạnh: "Tuệ Tuệ, em càng ngày càng tệ. "
Cô biết rõ đang là ban ngày, mấy đứa bé lại ngủ bên cạnh nhưng còn cố ý trêu chọc anh.
Khương Tuệ Ninh cũng không dám nói tiếp, cô vòng tay ra sau lưng anh, vỗ về anh như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Cô không biết mình có dỗ cho Quý Thần Nham ngủ chưa nhưng cô đã ngủ mất rồi.
Ngủ mất bao lâu thì cô cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ đã có người sờ lên mặt mình, một lúc sau lại kéo tóc mình.
"Cha, vì sao mẹ còn chưa thức? Điềm Điềm đã vào phòng hai lần rồi.
Cô bé và chị gái của mình đã thức dậy từ lâu rồi và chơi đùa với nhau, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi nhưng mẹ vẫn chưa chịu thức. Chúng rất muốn ăn thạch băng.
Quý Thần Nham ngồi trên sofa nhỏ gần đó, anh đọc sách chờ người đang ngủ kia thức dậy. Quý Thần Nham ôm con gái nhỏ đến, khẽ xuyt một tiếng, nói: "Đừng làm ồn đến mẹ, đến đây đọc sách với cha."
Đọc sách? Không muốn, không muốn. Điềm Điềm không thích đọc sách, cô bé không thích cả đọc sách và luyện chữ. Sợ bị cha mình ép học nên cô bé đã nhanh chóng trượt xuống khỏi người cha mình: "Không đọc, không đọc. Con đi tìm chị gái đây."
Quý Thần Nham không ngờ tính tình của con gái lại giống hệt Khương Tuệ Ninh, hễ , nhắc đến học hành là có thể so sánh với mất mạng. Trong thoáng chốc anh cảm thấy hơi đau đầu.
Nhưng anh lại không thể ép buộc con gái học, chỉ có thể nhìn cô bé nghịch ngợm như một chú khỉ con chạy khỏi tay mình.
Sau khi chạy ra ngoài, Điềm Điềm vẫn còn sợ hãi nên đóng luôn cửa phòng của cha mẹ lại. Cô bé cảm thấy tốt nhất vẫn nên để mẹ ngủ thêm một lúc nữa, miễn cho cha có thời gian bắt cô bé đọc sách.
Đường Đường nhìn thấy em gái mình đi ra nhưng vẫn không nhìn thấy mẹ, cô bé nghiêng đầu chăm chú hỏi em gái: "Mẹ còn chưa thức dậy sao?"
Điềm Điềm ngồi trước mặt chị gái, lắc đầu. Cô bé cũng nhoài người nằm trên bàn chơi đùa với bò sữa, chú mèo ở bên cạnh cũng tranh thủ tình cảm, nó không ngừng cọ qua cọ lại bên chân của hai chị em.
"Chị, chị muốn ăn thạch băng sao?" Điềm Điềm thật sự thèm ăn chết mất.
Tuy Đường Đường đỡ hơn em gái nhưng tóm lại cô bé vẫn là một đứa trẻ nên rất tham ăn. Cô bé khẽ gật đầu: "Muốn." "Chúng ta lại đi gọi mẹ đi!" Đường Đường nói.
Điềm Điềm lắc đầu giống như trống bỏi: "Không không không. Chị, chúng ta không thể đi vào đó." Cô bé không muốn vào đó để cha bắt mình đọc sách.
Đường Đường đang muốn hỏi vì sao thì lập tức nhìn thấy cổng chính ngoài sân đã mở.
Quý Tử Thư vừa vào cửa, hai chị em giống như nhìn thấy cứu tỉnh nhanh chóng chạy về phía anh trai.
"Anh."
"Anh, em muốn ăn thạch băng" Điềm Điềm muốn anh trai làm cho mình ăn, bà Lưu không biết øì cả nên nhất định sẽ nói đợi mẹ thức dậy.
Quý Tử Thư ôm người lên, hỏi: "Mẹ không làm cho các em ăn sao?”
Điềm Điềm lắc đầu rất đáng thương: "Không có."
Quý Tử Thư nghĩ lẽ nào Khương Tuệ Ninh và cha đã đi ra ngoài, nếu không đã trễ thế này còn chưa cho các em gái ăn.
"Mẹ không có ở nhà sao?" Cậu hỏi.
"Mẹ đang ngủ." Đường Đường nói.
Còn đang ngủ? Quý Tử Thư ngược lại biết làm thứ này, dù sao cậu cũng đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh làm món này nhiều lần rồi, hơn nữa căn bản là cô đã chuẩn bị xong rồi, nhưng dì Lưu không cho các em gái ăn có lễ vì sợ băng bị kẹt lại ở cổ họng. Khương Tuệ Ninh đã chuẩn bị công cụ xong, chỉ cần để một lúc thì thạch băng sẽ vỡ thành những hạt nhỏ, nếu uống như vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề. Chỉ là dì Lưu không biết nên mới không dám làm.
Quý Tử Thư bước vào nhà bếp, để các em gái của mình xuống, cậu rửa tay, sau đó đã đặt mấy chén nhỏ riêng của các em gái lên bàn.
Hai chị em vẫn chưa cao bằng cái bàn nên phải vịn lấy mép bàn, nhón chân nhìn anh trai làm thạch băng cho mình.
Khương Tuệ Ninh ngủ một giấc đến giờ ăn cơm chiều mới thức dậy. Cô vừa ngồi dậy, đã lập tức nhìn thấy Quý Thần Nham đứng cạnh giường cười như không cười nhìn cô.
"Thức rồi?"
"Em ngủ bao lâu rồi?"