[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 476 - Chương 476: Hỗ Trợ

Chương 476: Hỗ Trợ Chương 476: Hỗ TrợChương 476: Hỗ Trợ

Ở vấn đề tuổi tác, Lương Viễn Bồi hoàn toàn không chiếm được ưu thế, nhưng anh ta đã cơ bắp lại mê chơi, vẫn luôn rơi vào tay Quý Thần Nham.

Khương Tuệ Ninh không nói chuyện, chỉ thân thiện mỉm cười, không có ý định chen vào cuộc hỗn chiến này.

Dù sao anh Quý nhà cô hiếu thắng cả đời, tuyệt đối sẽ không để mình thua thiệt ở bên ngoài.

Hiếm khi các cô lại đây mà không ăn cơm ở nhà ăn của nơi dừng chân nhà ăn, bởi vì mấy năm trước Đồ Quốc An ly hôn với vợ cũ, cho nên anh ta đã trực tiếp đưa Quân Quân đến bên này, sau đó anh ta lại cưới vợ mới, là giáo viên ở nơi dừng chân, chồng của cô ấy đã mất trên đường đi công tác ở mấy năm trước, bản thân có dẫn theo một đứa trẻ, hai người được mai mối rồi ở bên nhau.

Hôm nay các cô chính là muốn đến nhà Đồ Quốc An ăn cơm, vợ mới cưới của anh ta họ Tôn, tên là Nguyệt Chân.

Người dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, đứa con cô ấy dẫn lại đây là con gái, năm nay năm tuổi, chắc là giống người cha quá cố nên vẻ ngoài rất bình thường, tóc cột thành hai bím, tính tình có chút thẹn thùng, khi mẹ giới thiệu thì gọi một tiếng: "Chú Quý, dì Khương, chú Lương."

Có lẽ bởi vì có con gái, nên Quý Thần Nham duỗi tay xoa đầu cô bé, khen một câu: "Cô bé thật đáng yêu." Anh còn lấy chocolate trong túi ra cho cô bé.

"Cảm ơn chú Quý."

Sau khi vào nhà, cô bé được khen nên rất vui vẻ, bắt đầu giúp đỡ mẹ rót trà cho khách, nước trà bên này là trà táo đỏ đặc sản.

Quân Quân năm nay đã tám tuổi, có lễ là bởi vì cha mẹ ly hôn nên cả người có điểm ngỗ ngược, vốn dĩ thằng bé không muốn đi ra ngoài, kết quả là bị cha đánh một trận, ra thì thật sự có ra, nhưng mà lại bắt đầu làm chiêu trò, không biết vì sao lại vướng ngã em gái.

Tôn Nguyệt Chân làm mẹ kế nên cũng không thể dạy bảo thằng bé, chỉ có thể bế con gái lên.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Đồ Quốc An tức giận lại đánh con trai một trận, sau khi đánh xong, thằng bé trực tiếp chạy vào phòng khóa cửa lại, mãi vẫn không chịu đi ra ngoài.

Tôn Nguyệt Chân đi dỗ một chút thì nghe thấy tiếng quăng vỡ đồ vật ở trong phòng, Đồ Quốc An bảo vợ đừng để ý đến thằng bé, Tôn Nguyệt Chân chỉ đành quay về phòng khách tiếp khách.

Người nấu cơm chính là dì của Tôn Nguyệt Chân, không có con cái nên đi theo Tôn Nguyệt Chân, vốn dĩ là giúp đỡ Tôn Nguyệt Chân chăm sóc con gái, hiện tại cũng tương đương chăm sóc cho cả nhà.

Tôn Nguyệt Chân mời mọi người ngồi xuống, sau đó đi xuống phòng bếp hỗ trợ, Khương Tuệ Ninh nhàn rỗi cũng nghe không hiểu mấy người này nói cái gì, nên kéo tay áo của Quý Thần Nham và nói: "Em đi phòng bếp hỗ trợ."

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua phòng bếp đang truyền ra từng trận khói dâu, chân mày giật nhẹ: "Bên này là nấu bằng than đá, phòng bếp rất nóng, hay là anh cùng em ra ngoài đi dạo một chút?"

Lương Viễn Bồi không nhịn được mà ho khan một tiếng: "Ồ ồ ồ, ở đây có rất nhiều người đó, chú ý một chút đi thủ trưởng."

Khương Tuệ Ninh vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, em chỉ xem thử thôi." Sau đó cô đứng dậy đi vào phòng bếp.

Mặc dù cô nói là đi giúp đỡ, nhưng Tôn Nguyệt Chân cũng không dám để cô làm việc, từ lúc vào cửa cô ấy đã chú ý đến vợ của thủ trưởng này, làn da trắng như tuyết, trong ánh mắt để lộ vẻ ngây thơ, đặc biệt là đầu ngón tay để lộ ra kia vừa nhìn đã biết là chưa từng làm việc.

"Thủ trưởng phu nhân, cô đi nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng tôi là được rồi." Người nói chuyện chính là dì của Tôn Nguyệt Chân, là một bà cụ đặc biệt giản dị.

Bà ấy cũng không biết quan hệ của Quý Thần Nham và Đồ Quốc An, chỉ biết anh là thủ trưởng lớn đến từ Kinh Thị, nào dám để Khương Tuệ Ninh làm việc. "Không có việc gì, để tôi giúp đỡ, nhặt rau cũng được." Khương Tuệ Ninh thật sự không làm được quá nhiều, chỉ có thể nhặt rau.
Bình Luận (0)
Comment