Chương 477: Đặc Sản
Chương 477: Đặc SảnChương 477: Đặc Sản
Cuối cùng Tôn Nguyệt Chân bưng hai chậu nấm tới và nói: "Làm phiền phu nhân nhặt một chút, số nấm này là Ni Ni và dì đi hái ở ở đám cỏ bên kia vào sáng nay, lấy ra xào với thịt bò rất thơm, là đặc sản ở nơi này của chúng tôi."
"Đồng Chí Tôn gọi tôi là đồng chí Khương là được rồi, lão Quý nhà chúng tôi và Đồ Quốc An là bạn bè cùng lớn lên ở một khu nhà." Tiếng gọi phu nhân này làm cô suýt chút nữa quỳ xuống, thật sự không quên, bây giờ cũng không phải thời dân quốc.
Hiển nhiên Tôn Nguyệt Chân không nghĩ đến mối quan hệ này, cô ấy sửng sốt một chút rồi vội nói: "Được, đồng chí Khương, làm phiền cô."
"Không có việc gì, không có việc gì. Khương Tuệ Ninh xua tay, phát hiện nấm này không giống bình thường, cô rất ít khi ăn loại nấm hoang dại như vậy, nhưng biết ô màu đỏ và thân màu trắng, ăn xong cùng nhau nằm thẳng...
"Đồng chí Tôn, mấy thứ này đều có thể ăn được sao?" Cô lựa một lúc, lựa mấy cây cỏ dại xen lẫn trong nấm ra, nhưng mà vẫn có chút không yên tâm, cái này nếu như có vấn đề thì một nồi này cũng đủ vật ngã tất cả bọn họ.
"Có thể ăn, những cây nấm chúng tôi chọn đều là có thể ăn." Tôn Nguyệt Chân thật sự không hổ là giáo viên, nói rồi cô ấy bắt đầu phổ cập cho Khương Tuệ Ninh biết những loại nấm hoang dại có thể ăn này, còn nhiệt tình mời nói: "Nếu cô thích thì ngày mai có thể đi hái cùng chúng ta, bên kia còn có thể cưỡi ngựa nữa, đồng chí Khương biết cưỡi ngựa không?"
Khương Tuệ Ninh lắc đầu: "Tôi không biết cưỡi ngựa." Cô chỉ biết đi xe đạp công cộng mà thôi.
"Tôi có thể dạy cho cô."
Hai người nói chuyện một hồi, lúc này Khương Tuệ Ninh mới biết trước kia nhà của Tôn Nguyệt Chân còn có trại nuôi ngựa, đã trải qua rất nhiêu chuyện, cha mẹ của cô ấy đều không còn nữa, sau đó cô ấy gả chồng sinh con, đứa bé mới trăng tròn thì chồng lại xảy ra chuyện, được người mai mối nên gả cho Đồ Quốc An.
Sau khi tái hôn hầu như cô ấy chỉ đi làm, chăm sóc con và chồng, cuộc sống rất bình thường nhưng lại là cuộc sống của rất nhiều người bình thường, đơn điệu nhạt nhẽo nhưng lại là con đường cần thiết phải đi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, khương Tuệ Ninh có thể nghe được khát khao hướng tới tự đo trong lời nói của cô ấy, hình như cô ấy không muốn bị gò bó trong gia đình, dù sao mấy ngày nay cô đều ở bên này cùng Quý Thần Nham, nên cô gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai cô dạy cho tôi."
Ngô Nguyệt thật tâm cười nói,"Vậy sáng mai tôi đến gọi cô nhé." Lúc Quý Thần Nham trở về thì nghe nói ngày mai Khương Tuệ Ninh muốn theo Ngô Nguyệt học cưỡi ngựa, vì vậy bàn tay đang cởi áo của anh cũng dừng lại một chút, sau đó xoay người qua nói với cô,"Nếu em muốn học cưỡi ngựa thì để ngày mai tôi bớt chút thời gian đi cùng em, trại ngựa không phải chỗ để đi du ngoại hơn nữa những con ngựa ở đây cũng không được tính là quá hiền." Nghĩ đến người vợ hấp tấp, bộp chộp của mình nếu mà ngã xuống kia thì đây cũng không phải là chuyện đùa.
Khương Tuệ Ninh đột nhiên xoay người lăn vào trong chăn, hai chân trắng nõn vẫn lộ ra ngoài đong đưa qua lại, cô tò mò hỏi anh,/"Anh biết cưỡi ngựa sao? Vậy có thể dẫn em ra ngoài thảo nguyên chạy như bay không? Giống như là ở trong sách kiếm hiệp viết về những người anh hùng vậy?"
Quý Thần Nham ngồi xuống bên cạnh cô,"Có thể, nhưng mà em phải đợi từ từ, sáng mai tôi có cuộc họp, nên có thể trưa mai mới có thể đi ra ngoài cùng em được."
"Được ạ, không thành vấn đề." Khương Tuệ Ninh nói rồi chống hai tay dậy, bò qua ôm lấy Quý Thần Nham, rồi hai tay lại ôm lấy mặt anh hôn lên,"Cảm ơn chồng."
"Tý nữa cẩn thận cảm ơn cũng được."
"„" Đồ lưu manh.
Vì là ngày đầu tiên học cưỡi ngựa nên Quý Thần Nham cũng không thể lăn lộn cùng Khương Tuệ Ninh, nhưng mà cô cũng không dậy được quá sớm.