[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 480 - Chương 480: Em Chỉ Nói Giỡn Với Anh Thôi

Chương 480: Em Chỉ Nói Giỡn Với Anh Thôi Chương 480: Em Chỉ Nói Giỡn Với Anh ThôiChương 480: Em Chỉ Nói Giỡn Với Anh Thôi

Sau khi dắt ngựa về chuồng cô ấy còn tự mình cho nó thêm cỏ khô rồi mới trở lại chỗ nghỉ ngơi.

Ni Ni muốn uống nước nên Đồ Quốc An liền đưa cô bé đi uống nước, Quân Quân cũng chạy đi theo.

Quý Thần Nham cũng đến bên kia đặt những đồ chuẩn bị cho bữa tối, nên nơi nghỉ chân cũng chỉ còn lại Khương Tuệ Ninh và Ngô Nguyệt.

"Cô lợi hại quá đi" Khương Tuệ Ninh từ đáy lòng nói ra lời khen, sau đó nhìn Ngô Nguyệt, cô có giảm như cô ấy chính là nữ hiệp trong tiểu thuyết, Không nghĩ đến một cô gái ôn nhu như vậy lại có một mặt giỏi giang và mạnh mẽ như vậy.

Ngô Nguyệt sau khi xuống ngựa liền khôi phục lại bộ dạng ôn nhu,"Bây giờ rất ít cưỡi, trước kia nông trại ngựa này đều là của nhà chúng tôi..." Cô cũng chỉ nói một nữa, những lời kế tiếp cũng không nói ra.

Khương Tuệ Ninh hiểu, biết rằng cô ấy đã từng là viên ngọc quý trong tay người nhà, chỉ là dòng thời gian đã tách gia đình của cô ấy ra.

Cô ấy cảm thấy bầu không khí đã lạnh hẳn đi, nên chủ động nói chuyện,"Thủ trưởng Quý đối xử với cô rất tốt, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chủ động dạy vợ cưỡi ngựa, hơn nữa anh ấy thực sự rất quan tâm chăm sóc cô, cô rất may mắn." Khương Tuệ Ninh cười cười, khách sáo nói,"Con người của Đồ Quốc An cũng không tồi."

Ngô Nguyệt không gật đầu, cũng không lắc đầu,"Nhưng mà cũng chỉ là hợp tác để sống chung, cả ngày cũng chỉ có chuyện củi gạo mắm muối, là ai thì cũng vậy, suy nghĩ của Quốc An cũng như vậy." Tiên lương hàng tháng cũng nộp lên, cũng không làm chuyện gì xằng bậy, như vậy là đủ rồi, cô ấy là một người quả phụ đã chồng mất, có được như vậy xem như là tốt rồi, giờ có yêu hay là không yêu tựa hồ như là chuyện vụn vặt trong cuộc sống, cũng không còn quan trọng nữa.

Bây giờ Khương tuệ Ninh đã hiểu nguyên nhân mà Quý Thần Nham tại sao không hỏi đến chuyện nhà người khác rồi, bởi vì mỗi nhà đều có một hoàn cảnh khác nhau.

Có đôi khi con người ta dễ nảy sinh sự đồng cảm, nghe xong chuyện vui của nhà khác thì không nói, nhưng nếu mà có chuyện không vui thì lại càng dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Ngô Nguyệt lại đưa Khương Tuệ Ninh đi hái nấm dại mọc hoang.

Sáng sớm đã bị người ta hái một lần, buổi chiều cũng còn không nhiều, nhưng mà cũng chỉ là đi chơi, Khương Tuệ Ninh không chỉ mê hái nấm dại, mà sau đó còn bắt đầu đi đào đất để tìm gì đó.

Quý Thần Nham đi tới thì nhìn thấy cô đang nghiêm túc tìm kiếm, liền hỏi,"Tìm cái gì vậy?" "Anh nói xem nơi này có đông trùng hạ thảo không?" Nếu tìm được thì chắc chắn là nó sẽ là loại được mọc từ tự nhiên.

Quý Thần Nham/"... Căn cứ bên kia đang thu mua cái này 20 tệ một cân, nếu em muốn thì chúng ta có thể đến đó mua, nơi này không có, em ở đây tìm từ giờ đến trời tối cũng không thấy được."

Anh vừa nói xong thì Khương Tuệ Ninh mới nghĩ đến, đúng rồi, thứ này phải đến khoảng thập niên chín mươi thì mới bị đẩy tăng giá lên cao, vì vậy liền đứng dậy vỗ hết cỏ khô đang bám trên người xuống.

"Đi thôi, em không tìm nữa."

Quý Thần Nham duỗi tay giúp cô bỏ những cọng cỏ trên người xuống hết,"Sao lại muốn tìm loại đồ kia?"

Khương Tuệ Ninh vô cùng thần bí ghé sát vào bên tai anh nói,"Đương nhiên là để bồi bổ thân thể cho anh.”

".. Tiểu hỗn đản lại thiếu đòn rồi phải không?" Quý Thần Nham duỗi tay bắt lấy cô, ai ngờ con hồ ly nhỏ này đã sớm tính toàn rồi, liền nhanh chóng tránh được.

Anh tức giận đến mức không làm gì được, liền nguy hiểm đưa mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói,"Ngoan ngoãn đi về, em nên biết rằng, hòa thượng cũng không chạy được khỏi chùa đâu." Uy hiếp của anh cũng không cần phải quá cáu gắt. Khương Tuệ Ninh thấy anh nghiêm túc như vậy, nên vẫn có chút sợ, liền ngoan ngoãn chạy lại ôm anh làm nũng,"Em sai rồi, em chỉ nói giỡn với anh thôi."
Bình Luận (0)
Comment