Chương 479: Sợ Hãi
Chương 479: Sợ HãiChương 479: Sợ Hãi
Quý Thần Nham đem dây cương đặt vào trong bàn tay cô,"Nắm lấy cái dây cương này." Sau đó đem bàn tay của mình bọc lấy tay cô, một tay khác giữ lấy eo cô, sợ cô té ngã xuống đất.
"Trước tiên tôi dẫn em chạy hai vòng, cho em thử cảm giác một chút." Muốn biết cưỡi ngựa thì cho dù gấp cũng không học được, đa số mọi người đều làm quen với con ngựa trước sau đó mới có thể dễ dàng điều khiển nó.
"Vậy anh đi chậm một chút, em sợ." Khương Tuệ Ninh cảm giác dường như mình đang bị sợ độ cao, sao con ngựa này lại cao như vậy, lúc đi còn lắc lư, làm cô sợ hãi mình bị đẩy xuống đất.
Quý Thần Nham kéo dây cương một chút, con ngựa đi về phía trước hai bước, khi đột nhiên làm động tác này làm cho Khương Tuệ Ninh bị đổ người về phía sau, nhưng mà sau lưng lại chính là Quý Thần Nham, mạnh mẽ ôm cô vào trong lồng ngực, nhưng mà cô vẫn bị sợ hãi làm cho kêu lên một tiếng nhỏ.
"Đừng sợ, có tôi ở đây." Bàn tay của Quý Thần Nham đang giữ lấy eo cô khẽ nâng lên một chút vỗ nhẹ lấy bàn tay đang giữ yên ngựa của cô như là an ỦI.
Quý Thần Nham thật sự là một giáo viên tốt, vô cùng kiên nhẫn, từ đầu cũng sẽ không vội vàng, tự mình dẫn Khương Tuệ Ninh đi vài vòng giúp cô có thể thích ứng.
Thấy cơ thể cô đã từ từ thả lỏng, cũng thích ứng với cách điều khiển dây cương, thì anh liền xuống ngựa trước.
Anh giúp Khương Tuệ Ninh dắt ngựa, rồi bắt đầu dạy cô làm thế nào có thể khống chế được phương hướng và tốc độ của ngựa.
Khương Tuệ Ninh đi dạo quanh hồ được hai vòng thì Quý Thần Nham hỏi,"Có thể tự cưỡi chưa?”
"Không dám." Tính cách y lại của cô đã vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần bên cạnh có người, thì rất khó mới có thể làm cô rời tay.
Lúc này Ngô Nguyệt đã cưỡi một con ngựa chạy như bay qua người cô, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của cô hiện lên tràn ngập sự hâm mộ, có cảm giác là mình ngay cả bằng lái xe còn chưa có thì bạn bè đã lái một chiếc xe thể thao bên cạnh những người bạn khác, cô cũng muốn như vậy nhưng mà không dám.
Quý Thần Nham thấy cô ghen tị đến mức nước mắt cũng như là sắp chảy ra vậy, vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của người khác thì liền xoay người lên ngựa, đem người trên ngựa ôm vào trong ngực mình, một lần nữa lấy lại dây cương,"Tôi cưỡi cùng em." Sau khi nói xong thì liền đánh con ngựa đuổi theo.
Tốc độ nhanh đến mức cô còn chưa kịp lấy tỉnh thần, nên bị sợ hãi đến quá mức, bên tai cũng chỉ đọng lại toàn bộ là tiếng gió, đôi mắt nhắm lại cũng không dám mở ra.
"Quý Thần Nham chậm một chút... Em sợ." Cô có cảm giác khi mình nói chuyện cũng giống như là đang gào hét.
"Không phải sợ, mở to mắt ra, xem tôi giúp em vượt qua các cô ấy." Khi anh nói xong, Khương Tuệ Ninh cảm thấy tốc độ như là lại nhanh hơn.
Bởi vì có Quý Thần Nham, nên cuối cùng Khương Tuệ Ninh vẫn mở mắt ra, nhưng là khi hoàn thành cô vẫn không nhịn đươc lại thét lên chói tai.
Sau vòng đầu tiên, cô đã nhất định không chịu cưỡi nữa, giấc mộng mang kiếm đi tung hoành khắp thiên hạ lập tức bị phá nát, không phải là cưỡi không giỏi mà là quá giỏi, đến nỗi cả người cô vì bị quá xóc nảy mà đau nhức, đặc biệt là ở mông, đau đến mức như đã nở hoa.
Thời điểm được chạm xuống đất, chân cô đều phát run lên,"Không cưỡi, không cưỡi, tất cả xương cốt của em như sắp tan thành từng mảnh rồi." Quý Thần Nham đem ngựa giao cho người trông coi trại ngựa, sau đó trực tiếp ôm Khương Tuệ Ninh trở lại.
Ngay khi được ngồi xuống ghế, cô đã nghĩ không muốn đứng lên, thật sự quá mệt mỏi, lòng bàn tay đều bị đau nhức không chịu được.
Ở nơi xa kia Ngô Nguyệt vẫn còn đang cưỡi ngựa, như là cưỡi còn chưa đủ, cuối cùng Đồ Quốc An hướng đến chỗ cô ấy đang đứng vẫy tay thì cô ấy mới đi qua bên này.