Chương 483: Chia Tay
Chương 483: Chia TayChương 483: Chia Tay
"Tham mưu Tô lại bị điều đi?" Khương Tuệ Ninh nhận tập vẽ,"Dì có thể xem được không?"
"Được ạ."
Khương Tuệ Ninh nhận được sự đồng ý của thì mở tập tranh ra, bắt đầu từ trang thứ nhất toàn bộ là vẽ Đường Đường, có dáng vẻ khi con bé vẽ tranh, dáng vẻ khi bắt bướm, dáng vẻ khi ăn cơm...
Cuối trang là lời nhắn nhủ để lại cho Đường Đường.
Khương Tuệ Ninh nhìn ra cảm giác chua xót trong những lời từ biệt của bạn nhỏ, thật ra cô cũng có tư tâm, ngay từ đầu cô đã rất thích Tô Ngự rồi, nghĩ hai nhà ở gần, không chừng có thể bồi dưỡng một chút, sau này kéo về làm con rể nhà mình, ai ngờ đoạn tình cảm này còn chưa kịp vun đắp thì Tô gia lại phải dọn đi rồi.
Trời định số con gái của cô không có anh trúc mã vừa đẹp trai vừa biết chiều chuộng rồi.
Lần từ biệt này cũng khiến Khương Tuệ Ninh thấy khổ sở.
Khó trách hôm nay tới đây trông Tô Ngự không có hứng thú lắm, hai người anh trai của cậu ấy đều lớn rồi, một người đã đi làm, một người còn học đại học, vất vả lắm mới có bạn chơi cùng mà lại phải chia xa, chắc chắn cậu ấy đang thấy rất buồn bã. "Tô Tiểu Ngự đừng buồn nữa, chờ Đường Đường về, dì sẽ bảo con bé gọi điện thoại cho cháu."
Tô Ngự gật đầu, thật ra cậu ấy cũng không buồn bã bao nhiêu khi ly biệt, dù sao cậu ấy vẫn còn cơ hội gặp lại, điều khiến cậu khổ sở là không thể tự nói lời chào tạm biệt với Đường Đường.
Lúc em ấy tới Cảng Thành chơi còn cố ý tới nhà chào tạm biệt cậu ấy, nhưng khi cậu ấy đi nơi khác lại không thể tự mình nói với em ấy.
Khương Tuệ Ninh lại lôi kéo Tô Ngự nói chuyện một lúc, còn tặng cậu vài món ăn vặt mà mình làm, cuối cùng mới lưu luyến tiễn cậu ấy ra cửa.
Tô gia sắp dọn đi, người vui vẻ nhất là Quý Thần Nham, có cảm giác như nguy hiểm được giải trừ.
Mặc dù bọn nhỏ lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình, nhưng anh cũng không thích cải thìa nhà mình bị heo nhìn chằm chằm.
"Thủ trưởng Quý, anh tém tém lại, bọn em đều buồn mà vẻ mặt mặt vui mừng phấn khởi như thế là sao?" Khương Tuệ Ninh quay đầu lại nhìn dáng vẻ vô cùng vui vẻ của Quý Thần Nham, càng khó chịu hơn.
Quý Thần Nham nhướng mày, kéo vợ tới,"Hình như em rất thích Tô Ngự?"
"Đúng vậy, Đường Đường rất thích thằng bé, hơn nữa anh không cảm thấy Tô Ngự trông xinh trai lắm sao?Chắc chắn lớn lên sẽ đẹp trai cho xem, nếu có thể mang ve làm con rể nhà mình thì tốt biết bao?"
"Tốt cái gì mà tốt? Cục cưng nhà mình còn nhỏ, không vội nghĩ tới mấy chuyện đó."
Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Thân Nham nghiêm túc đứng đắn, bĩu môi nói: "Đồ cổ hủ, anh không biết thanh mai trúc mã là thứ người ta rất thích à?"
"Em cũng thích?"
Sao tới chuyện này cũng kéo lên người cô thế, nhưng nghĩ lại thì ngài Qúy nhà cô là một bình giấm chua, cô nhanh chóng phủ nhận/Anh biết em thích anh nhất mà."
Quý Thần Nham hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Hai bé cưng vẫn còn nhỏ, đừng dùng quá nhiều cảm xúc ràng buộc chúng, em cảm thấy Tô Ngự tốt, bây giờ con bé cũng cảm thấy chơi với thằng bé vui, nhưng tương lai con bé sẽ còn gặp rất nhiều người, chúng ta không thể quyết định sớm được, anh thấy vừa rồi đúng là em nhìn trúng Tô Ngự làm con rể." Lỡ như sau này không tiến tới được, hoặc có một bên không muốn thì chẳng tốt cho cả hai.
Khương Tuệ Ninh cảm thấy Quý Thần Nham quá nghiêm túc ở mấy chuyện này, nhưng đúng là chuyện tụi con nít thì không nói chắc được gì, thế nên cô không nói gì nữa "Được được được, nghe theo anh hết."
Ngày nhà họ Tô dọn đi, Khương Tuệ Ninh đi tiễn cả nhà chị Văn. Chị Văn kéo tay Khương Tuệ Ninh noi Tieu Khương, cảm ơn sự giúp đỡ của em trong một năm này, chị còn tưởng sau này sẽ ở lại thủ đô, ai ngờ sắp về hưu rồi còn phải lăn lộn một lần."