[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 485 - Chương 485: Anh Cảm Ơn Em

Chương 485: Anh Cảm Ơn Em Chương 485: Anh Cảm Ơn EmChương 485: Anh Cảm Ơn Em

Quý Thần Nham vẫn bộ dạng này, nhìn đi nhìn đi, anh đã nói không nên để con gái anh có quan hệ thân thiết với người khác, nếu mối quan hệ này là một mối quan hệ tiêu cực thì sẽ không phải đau buồn, nhìn xem Điềm Điềm giống như chẳng bận tâm đến, lúc nãy nghe nói nhà Tô Ngự đã dọn đi rồi, chỉ cảm thán một câu,"Vậy sau này không ai giúp tụi con hái trái cây trong vườn."

Nhưng mà cảm xúc của cô bạn nhỏ đến nhanh mà cũng đi rất nhanh, mấy ngày sau thì đã tốt trở lại, đặc biệt là lúc đi nhà trẻ quen biết được nhiều bạn hơn nên trên cơ bản tất cả tâm tư đều đặt trên người của những người bạn mới.

Đôi lúc sẽ ngẫu nhiên hỏi một câu khi nào anh Tô Ngự về.

Thời gian thấm thoát thoi đưa nháy mắt một cái kinh tế đã phát triển vượt bậc những năm 80.

Năm 1982 cuộc sống đại học của Khương Tuệ Ninh chính thức kết thúc, lần này do các cô thi vào mùa đông, cho nên lễ tốt nghiệp được tổ chức trong nửa năm đầu, tháng ba là lúc trường học tổ chức lễ tốt nghiệp.

Đây được coi như lễ tốt nghiệp lần thứ nhất của sinh viên, chuẩn bị vô cùng long trọng.

Tháng trước mọi người mới hoàn thành luận văn tốt nghiệp và bài biện luận của mình theo phuong phap luan vin va bai bien luan dai hoc ngày nay, vốn đang định chia sẻ Quý Tử Thư một chút, kết quả tổng tài bá đạo vốn dĩ không cần.

Đây là lớp không cần phải kiểm tra nặng, mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, Khương Tuệ Ninh viết xong còn đưa cho Quý Tử Nham xem, nghe anh khen bản thân mình, cô không nhịn được hơi kiêu ngạo một chút.

Le tốt nghiệp hôm nay được coi như một ngày khá quan trọng trong cuộc đời của mẹ và anh hai, cho nên hai công chúa nhỏ sáng sớm đã thức dậy để chuẩn bị, anh trai mua cho hai đứa những bộ váy nhỏ, trên đầu còn mang thêm mũ của công chúa, trên chân mặc giày được làm bằng da dê màu đen.

Bởi vì ăn mặc giống công chúa, nên chiếc trượng trên tay cũng nặng, không chơi bời lung tung như bình thường, khép nép không ít, thoạt nhìn trông rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn.

Chiếc camera năm đó Quý Tử Thư mua cho em gái đã được thay mới, cậu đem chiếc camera la, còn cầm thêm một máy ghi hình DV.

Ngay từ đầu hai nhãi con giữ vững tư thế, sau khi đến trường học thì lập tức chơi đùa vui vẻ, chị rượt em đuổi.

Quý Tử Thư lấy máy quay DV ra quay lại hình ảnh hai chị em, ghi âm lại tiếng cười của hai đứa.

Tuổi tác vô ưu vô lựu, tiếng cười cũng ngọt ngào, hồn nhiên lại trong trẻo.

Quý Thần Nham nắm tay Khương Tuệ Ninh đi ở phía sau, nhìn mấy đứa nhỏ đang chạy vội đằng trước, trong lòng vừa ấm áp lại kích động.

"Tuệ Tuệ, năm nay là năm thứ bảy chúng ta ở bên nhau, thời gian trôi qua nhanh thật. thật" Bởi vì có cô bầu bạn nên anh thật sự hi vọng thời gian có thể trôi chậm một chút.

Từ trước đến nay hình như Khương Tuệ Ninh luôn bị dị ứng với sự lãng mạn, ngửa đầu trả lời,"Không phải thế sao, năm nay anh cũng 42 tuổi rồi, nhưng mà em mới hơn hai mươi ha ha ha!! Anh sống chung với một người trẻ tuổi như em, thì cũng trông trẻ hơn."

Quý Thần Nham:... Anh cảm ơn em!!

LỄ tốt nghiệp được diễn ra trong lễ đường, nhưng mà bởi vì diện tích sân có hạn, người tham gia lại đông, nên người nhà đều đứng chờ ở bên ngoài.

Nhưng Quý Thần Nham dùng gương mặt này để được đi vào, còn dẫn theo hai đứa con gái.

Lúc này Khương Tuệ Ninh vừa mới đi vào đã nhìn thấy Ôn Lê, Phan Phỉ Phỉ và cả Đường Xuân Kiều chung ký túc xá đang vẫy tay về phía mình,"Ninh Ninh bên này."

"Em đi trước nhé." Khương Tuệ Ninh phải về vị trí của lớp mình.
Bình Luận (0)
Comment