Chương 492: Mẹ Là Vương Hậu
Chương 492: Mẹ Là Vương HậuChương 492: Mẹ Là Vương Hậu
Lúc cậu về đến cổng thì gặp được cha mình, Quý Thần Nham đã nhìn thấy trên báo, anh hỏi: "Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa để công viên khai trương chưa?”
"Đều đã hoàn thành rồi ạ. Đúng rồi, cha có muốn tham gia cắt băng khánh thành không?"
"Cha không đến. Không phải ủy ban thành phố đã sắp xếp để lãnh đạo đến rồi sao?" Quý Thần Nham sẽ không tham gia những hoạt động này.
Quý Tử Thư đã làm thương nhân quá lâu, suýt nữa đã đã quên mất tính đặc thù trong công tác của cha mình, cậu vội nói: "Vậy đến lúc đó cha có đến không?”
"Chờ mọi người giản bớt cha sẽ đến." Làm gì cũng phải đưa mấy đứa bé đi chơi.
"Vâng, đến lúc đó con sẽ bố trí yên tĩnh một chút, ngày đó cũng không đón khách, tất cả đều là những những được mời đến.
Hai cha con vừa nói vừa mở cổng sân.
Vừa bước vào đã nhìn thấy hai cô con gái đang bị Khương Tuệ Ninh kèm bài tập.
Thường ngày, khi hai người họ trở về hai chị em chắc chắn sẽ mừng rỡ chạy ra đón, nhưng hôm nay hai người cũng chỉ giương mắt nhìn thoáng qua, kết quả bị tiếng ho khan của mẹ mình khiến chúng phải nhanh chóng cúi đầu làm bài tập tiếp. Không thể nói là múa bút thành văn nhưng dáng vẻ giả vờ chăm chú kia thì rất giống.
Hai cha con liếc nhìn nhau. Làm thế nào mà hôm nay lại cụp đuôi thế này.
"Tuệ Tuệ, hôm nay vất vả rồi."
"Để tôi đến phụ đạo cho hai em gái làm bài tập vậy"
Hai cha con giống như đã ăn ý từ trước nên có thể ứng phó những trường hợp thế này rất nhẹ nhàng.
Nếu đã có Quý Tử Thư phụ đạo thì rất tự nhiên Quý Thần Nham đã dẫn Khương Tuệ Ninh vào nhà.
Hai cô em gái cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng lưng của cha mẹ đã biến mất sau cửa thư phòng thì Điềm Điềm lập tức muốn ném bút xuống nhưng Quý Tử Thư đã ngăn cô bé lại: "Ngoan, viết xong đã, nếu không tối nay cả nhà chúng ta đều không thể ăn cơm."
"Anh, anh cũng sợ mẹ sao?" Điềm Điềm vuốt chiếc bút trong tay mình. Với cô bé viết chữ không thoải mái chút nào, cô bé còn chưa xem phim hoạt hình xong, không biết viết xong còn có thể kịp xem phim hoạt hình không?
"Đương nhiên sợ.”
Điềm Điềm lại thở dài: "Anh, không phải anh nói chúng em là công chúa sao? Vậy công chúa sao còn bị mẹ quản?" Quý Tử Thư bị lời này của em gái chọc cười: "Các em là công chúa, mẹ là vương hậu."
Nhìn xem! Xưng hô thế này khiến mọi người bị đè ép rồi.
"Điềm Điềm đừng nói chuyện. Chúng ta còn phải bổ sung bài tập hôm qua." Đường Đường lập tức nhắc nhở em gái.
"Bài tập hôm qua vẫn chưa làm sao?" Quý Tử Thư suy nghĩ một chút thì cảm thấy không đúng. Tối hôm qua, khi cậu trở về, không phải đã nói làm xong rồi sao?
Hai chị em nghe anh trai hỏi như vậy thì ấp úng không nói nên lời.
Ngược lại là Quý Thần Nham, sau khi đã đưa Khương Tuệ Ninh đến thư phòng xong, anh treo áo khoác lên kệ áo trước, sau đó mới đưa tay vuốt lấy cặp lông mày đã nhíu chặt của vợ: "Làm sao vậy? Hai con gái lại phạm lỗi gì sao? Không chăm chỉ hoàn thành bài tập?"
Khương Tuệ Ninh thở dài: "Cũng không phải. Anh nói xem, sao chúng lại ham chơi như thế. Hôm nay là cha mẹ đã đi đón chúng về nhà, nói là ở bên nhà cha mẹ làm bài tập. Thế nhưng chờ cho đến khi em đến đại viện đón chúng thì cả hai vẫn còn đang chơi đùa điên cuồng ngoài sân. Thế này cũng thôi đi, nhưng hai đứa còn thuê một người làm bài tập giúp mình, lừa gạt ông bà nói rằng sẽ qua nhà hàng xóm viết bài." Quý Thần Nham ngược lại không nghĩ đến việc này. Quý Thần Nham kéo cô qua, hai tay giữ chặt eo thon của cô: "Không thể không nói hai đứa bé vẫn chưa được xem là hậu sinh khả quý."
"Anh có ý gì?" Khương Tuệ Ninh hỏi lại.
"Tuệ Tuệ, chắc em chưa quên khi còn bé em cũng ham chơi, còn uy hiếp anh phải giúp em làm bài tập chứ?" Nhớ đến chuyện này Quý Thần Nham cảm thấy rất bất lực.