Chương 493: Anh Không Tin Em Sao?
Chương 493: Anh Không Tin Em Sao?Chương 493: Anh Không Tin Em Sao?
Lúc đó anh thật sự không biết Khương Tuệ Ninh lấy can đảm từ đâu lại dám uy hiếp anh làm giúp bài tập cho mình.
Vốn dĩ là gửi cô đến chỗ anh để anh dạy dỗ cô, kết quả cô lại uy hiếp ngược lại anh. Các con gái của anh ít nhất còn biết dùng tiền thuê người ta, cũng xem như ngoại giao trước quân sự sau.
Khương Tuệ Ninh căn bản đã quên hết mấy chuyện từ trước năm mười tuổi, thỉnh thoảng Quý Thần Nham cũng nhắc đến nhưng anh chưa từng nói qua chuyện này.
Bây giờ cô cảm thấy không nén được giận, đẩy anh một cái, nói: "Không thể nào. Em không phải người như vậy."
Quý Thần Nham không nhịn được cười: "Đúng vậy! Em sẽ không thuê người mà chỉ uy hiếp tôi."
Sau cùng dưới sự giám sát của anh trai, hai cô em gái cũng đã hoàn thành bài tập. Quý Tử Thư biết được chuyện hai cô em gái thuê người làm bài tập giúp mình, lúc này cậu mới hiểu được cả một tuần này đều là chuyện như vậy.
Trong đại viện còn có các bạn nhỏ khác thay phiên nhau trợ giúp, không thể không nói Điềm Điềm có miệng mồm rất khéo, chỉ cần cầm vài tờ tiền lắc lư trên tay là đã có người khác thay phiên nhau làm bài tập giúp chúng. Đương nhiên Diem Diem cũng đã khắc sâu lỗi lầm này của mình, cũng không phải cô bé cảm thấy có lỗi vì thuê người khác làm bài tập mà là việc cô bé khiến người khác dao động là không tốt. Vì vậy vừa cầm được vé vào cổng công viên trò chơi, cô bé đều nhiệt tình phát hết cho các bạn nhỏ, mời họ đến đó chơi.
Lúc đi tặng vé là Quý Tử Thư đã đi cùng. Sau khi tặng vè xong, thừ dịp anh trai còn không chú ý, Điềm Điềm đã sắp xếp việc cho người khác. Cô bé cố ý lắc lư mấy chiếc vé thừa trong tay mình, nhỏ giọng nói: "Công viên trò chơi này là của anh trai tôi, sau này nếu các cậu cố gắng làm việc cho tôi, tôi lại mời mọi người đi chơi."
Mấy người bạn nhỏ này cũng không chênh lệch tuổi nhiều với hai chị em, và đã bị Điềm Điềm thuần phục từ trước, cho đến bây giờ đều xem cô bé giống như chị đại, chúng không ngừng gật đầu: "Điềm Điềm, cậu yên tâm, sau này chuyện của cậu sẽ là chuyện của chúng tới."
Điềm Điềm vô cùng hài lòng gật đầu: "Bây giờ chắc chắn không thể chép bài giúp, mẹ tôi đã phát hiện rồi. Sau này các cậu viết hết đáp án cho chúng tôi, chính chúng tôi sẽ chép đáp án vào là được rồi. Chờ qua một khoảng thời gian nữa lại làm bài giúp chúng tôi, nhớ là còn có một phần của chị gái tôi nữa, đừng quên!"
Mọi người gật đầu giống như đã nhận được nhiệm vụ, chỉ sợ chậm một bước là biểu hiện không đủ sự trung thành.
Quý Tử Thư đi ra đã nghe được phát biểu giống như chỉ thị của Điềm Điềm, mọi người đều nghe lời cô bé răm rắp, từng đứa bé đều cúi đầu khom lưng. Quý Tử Thư vẫn đứng trong bóng tối, tạm thời chưa ra ngoài, cậu nhìn theo dáng vẻ ra lệnh của cô bé.
Điềm Điềm còn cho rằng hành động của mình là thần không biết quỷ không hay, nhìn mọi người giải tán thì ngâm nga bài hát, quay đầu đi tìm anh trai. Kết quả, vừa quay người lại đã nhìn thấy anh trai đứng ngay sau lưng mình, cô bé bị dọa cho khựng lại, sau đó lập tức ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh trai, nói: "Anh, em đã nói xin lỗi với họ, cũng đưa vé vào cổng cho họ. Em đã nhận thức sai lầm về việc thuê họ làm bài tập giúp mình, sau này em sẽ không dám nữa."
Quý Tử Thư từ trên cao nhìn em gái mình: "Thật sự biết sai rồi sao?"
"Thật sự. Anh, anh không tin em sao?" Điềm Điềm nói xong, giống như rất uất ức mà sắp khóc lên.
Quý Tử Thư ngồi xổm xuống đề tâm mắt của hai người ngang nhau, chậm rãi nói: "Anh tin tưởng Điềm Điềm."