Chương 494: Sợ Mất Mặt
Chương 494: Sợ Mất MặtChương 494: Sợ Mất Mặt
Điềm Điềm là người biết nhìn mặt nói chuyện. Tuy anh trai nói rất kiên định nhưng cô bé luôn có cảm giác anh trai không tin tưởng mình như vậy, trong lòng suy nghĩ, xem ra gần đây phải tạm ngưng để người khác chép bài giúp mình.
"Anh thật tốt, Điêm Điềm thích anh nhất." Nói xong đã nhào vào lồng ngực anh trai.
Quý Tử Thư cũng thuận thế bé cô bé lên nhưng trong lòng cậu suy nghĩ lúc trở về phải nói một tiếng với Khương Tuệ Ninh, chuyện tìm người làm bài tập giúp mình thế này là không được.
Đến khi Khương Tuệ Ninh nghe Quý Tử Thư báo cáo thì Khương Tuệ Ninh đã tức mà cười lên, Quý Thần Nham ở bên cạnh còn nói: "Chuyện này xem ra Điềm Điềm là trò giỏi hơn thầy rồi, trước kia em cũng không cản rỡ như thế."
Khương Tuệ Ninh: ...
Có anh trai cho vé vào cửa công viên nên Điêm Điềm lại càng đắc ý hơn nữa, căn bản cô bé đều tặng vé cho mọi người, duy chỉ có một người là không.
Người kia chính là bạn cùng bàn với mình, Thẩm Luật. Từ năm học đầu tiên hai người đã không hợp mắt nhau, cậu bé là lớp trưởng nên cả lớp đều nghe lời, chỉ có một mình Điềm Điềm là khinh thường cậu. Cô bé còn thường xuyên dẫn theo một đám người đối nghịch với cậu bé.
Đến năm học thứ hai, giáo viên đã sắp xếp cho hai người ngồi chung bàn, cũng không có lý do gì khác, chỉ bởi vì Điềm Điềm rất thích nói chuyện, ngồi chung bàn với ai cũng như thế nói chuyện cùng.
Duy chỉ có Thẩm Luật, cậu bé sẽ không phản ứng với Điềm Điềm.
Điềm Điềm cũng không thích phản ứng với cậu bé, cô bé chỉ nói chuyện với người phía trước và phía sau mình, nhưng Thẩm Luật cũng không coi ra øì. Thời gian dần trôi, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng nước sôi lửa bỏng.
Trong lớp học, Điềm Điềm có một người hầu nhỏ rất trung thực tên là Lý Hàng Kha, hôm nay chính cậu bé đã phát vé của Điềm Điềm.
Kết quả cũng chỉ có mỗi Thẩm Luật là không được tặng vé. Lý Hàng Kha nhớ kỹ Điềm Điềm và giáo viên đã nói muốn mời cả lớp cùng đến công viên giải trí chơi nên rất đương nhiên cậu bé đã tính cả Thẩm Luật.
Nhưng bây giờ Thẩm Luật lại không có vé, thế là Lý Hàng Kha đã chạy đến chỗ Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm, thiếu mất một vé."
Điềm Điềm giả vờ ngạc nhiên: "Còn ai chưa có?"
Lý Hàng Kha hất cằm chỉ sang Thẩm Luật đang ngồi cạnh cô bé. Diem Điềm giống như bật tỉnh, nói: 'À, Thẩm Luật sao? Cậu ta nói không đi."
Lý Hàng Kha biết rõ ân oán giữa hai người, cậu bé đoán Thẩm Luật cũng không muốn đi, lúc này mới nói: "Vậy tớ đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ Điềm Điềm giao rồi."
"Cảm ơn cậu." Điềm Điềm cười với Lý Hàng Kha, cậu bé cũng ngây ngô cười hì hì hai tiếng, đưa tay gãi đầu rồi lùi lại vị trí của mình.
Thật ra Diem Điềm đã chuẩn bị cho Thẩm Luật rồi, nhưng cô bé không muốn dễ dàng cho cậu bé như vậy, dù sao trước giờ Thẩm Luật cũng chưa từng nể mặt mình. Nói thế nào thì cô bé cũng là vua của mấy đứa bé trong đại viện, không ai là không nể mặt cô bé. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Thẩm Luật lại đối đầu với cô bé, việc này khiến cô bé rất mất mặt.
Cô bé gõ tay lên bàn, Thẩm Luật cũng không phản ứng với cô.
Điềm Điềm: ??? Vẫn là không nể mặt.
Điềm Điềm ngẫm nghĩ một lúc nhưng lại không nhịn được nên đến gần cậu bé nói: "Thẩm Luật, tôi biết cậu cũng muốn đi chơi, chỉ cần cậu xin lỗi tôi, sau này ở trước mặt các bạn học cậu không được phép phê bình việc tôi làm bài tập không tốt thì tôi sẽ cho cậu đi." Cô bé cũng không dám nói lớn tiếng, sợ người khác nghe được việc mình phải xin Thẩm Luật xin lỗi thì sẽ càng mất mặt hơn.