Chương 497: Đừng Đổ Oan Cho Em
Chương 497: Đừng Đổ Oan Cho EmChương 497: Đừng Đổ Oan Cho Em
Cho nên, cô mới cố ý chọn một loại đoàn tàu siêu tốc nhìn qua không quá đáng sợ như vậy.
Kết quả sau khi ngồi lên, cô mới biết thứ này sao có thể gọi lại tàu hỏa, tốc độ của nó nhanh muốn chết, lại còn không ngừng xoay vòng tròn, hai mắt cô sợ đến mức nhắm tịt lại.
Nhìn độ cao giống như mấy tầng phía dưới đường ray, mà khiến cô bủn rủn hết chân tay.
Trong suốt quá trình, Quý Thần Nham đã ôm cô vào trong lòng không ngừng an ủi, còn Khương Tuệ Ninh chỉ biết gào thét, không thể trả lời được.
Khó khăn lắm mới hết 1 phút trò chơi, lúc tàu đi quay trở lại điểm bắt đầu, Khương Tuệ Ninh đã bật khóc nức nở, hai chân mềm nhữn ra, đành phải để Quý Thần Nham ôm ra ngoài.
Lúc nhân viên công tác đứng cạnh giúp cô tháo dây an toàn, cô ấy run đến mức ngón tay cũng run theo.
"Sơ hãi đến vậy à?"
Khương Tuệ Ninh yếu ớt gật đầu, dù sao tính cách của cô dường như cũng không thích hợp để chơi những trò như vậy.
Cuối cùng, cô ngồi chơi đu quay ngựa gỗ năm lần, sau đó quay đến mức muốn nôn ra mới không chơi nữa. Có một số người đến công viên giải trí để tìm niềm vui, ví dụ như Điềm Điềm, cũng có người đến đây chỉ thấy khổ sở, ví dụ như Khương Tuệ Ninh, nhưng cô cho rằng nếu như đến đây mà lại không chơi bất kỳ trò nào thì sẽ rất khó chịu
Còn có một loại người giống như Quý Thần Nham, vẻ mặt không có cảm xúc gì, trong lòng thậm chí còn nghĩ rằng chỉ có như vậy thôi?
"Có vẻ như chuyện em nói muốn hẹn hò phải đến công viên giải trí cũng không được tốt cho lắm." Quý Thần Nham đưa cho Khương Tuệ Ninh một lon Coca.
Đó là một loại đồ uống rất phổ biến ở đời sau, nhưng ở thời đại này, giá trị của nó còn cao hơn nhiều so với loại nước có ga ở trong nước.
Khương Tuệ Ninh dựa vào chiếc ghế gỗ hình vịt con, trả lời một cách yếu ớt: "Lần sau chúng ta đổi sang một nơi khác đi, người già rồi, không chịu được kích thích."
Quý Thần Nham cười nói"Em đang nói anh sao?"
"Em đang tự nói mình."
"Nếu như em già rồi thì anh là cái gì?" Quý Thần Nham đứng bên cạnh cô, dưới ánh nắng hoàng hôn, cô vẫn đẹp như đóa hoa đang nở rộ.
Mà anh, nhìn lại bản thân mình, càng ngày càng không dám soi gương, nếp nhăn nơi khóe mắt, thỉnh thoảng trên thái dương có những sợi tóc bạc trắng, tất cả đều nhắc nhở anh một chuyện rằng anh đã già rồi.
"Anh là người em yêu." Khương Tuệ Ninh có rất nhiều lời âu yếm, đừng nhìn cô bây giờ đang bơ phờ, nhưng nói chuyện tán tỉnh cô lại vô cùng tỉnh táo.
Quý Thần Nham cảm thấy cô thực sự giống như một con ong mật nhỏ, ngọt ngào muốn chết.
"Tuệ Tuệ, mỗi ngày em đều rót canh mê hồn cho anh à."
Anh thoải mái ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay đặt trên lưng ghế, để cô tựa đầu lên tay mình, trước mặt hai người là một hồ nước nhân tạo, cực kỳ lớn, ở bờ đối diện là một vòng đu quay đang hoạt động, chầm chậm quay tròn.
"Sao lại thành canh mê hồn rồi, anh không nhìn thấy tình yêu nồng nàn của em dành cho anh sao?" Khương Tuệ Ninh dựa vào người Quý Thần Nham, ngửi hương gỗ trong trẻo mát lạnh quen thuộc trên người anh, khiến cô cảm thấy rất yên tâm, cô thoải mái dựa vào người anh, ngắm nhìn những đám mây đầy màu sắc trên bầu trời.
Quý Thần Nham cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Đúng là rất nhiệt tình."Nhiệt tình giống như ngọn lửa cháy mãi không dừng, chiếu sáng nửa đời còn lại của anh.
Khương Tuệ Ninh bị ông chồng nghiêm túc của mình chọc cho cười không ngừng.Anh Quý Thần Nham, anh có bao giờ cảm thấy em quá phiền không?" Hình như cô nói hơi nhiều.
Hơn nữa, cơ bản đều không phải là chuyện chính sự gì, toàn là những chuyện linh tỉnh vụn vặt, nhàm chán.
"Không có." Thực ra Quý Thần Nham cũng không thích những người hay nói lảm nhảm, nhưng mà đối với Khương Tuệ Ninh lại khác, đây có lẽ là tình yêu, nếu như đặt trên người của người khác, anh chắc chắn sẽ cảm thấy rất phiền, chỉ có cô là không như vậy, thậm chí anh còn thích nghe cô nói, nghe cả đời đều không cảm thấy chán.
"Em thì sao? Có lúc nào cảm thấy anh rất phiền không?"
"Không có."
"Không có sao? Nhưng sao anh lại cảm thấy em sắp chán anh lắm rồi nhỉ?"
"Ông Quý, xin anh đừng có đổ oan cho em như vậy."