[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 498: Thêm Trưởng Thành

Chương 498: Thêm Trưởng Thành Chương 498: Thêm Trưởng ThànhChương 498: Thêm Trưởng Thành

"Anh không đổ oan cho em, hôm nay anh đến đây, em cũng không chủ động chạy đến ôm anh."

Kể từ sau khi Quý Thần Nham nhìn thấy cảnh con gái chỉ mải chơi với con sáo mà không để ý đến mình, tâm hồn anh cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, từ đó về sau, mỗi lần vê nhà, anh đều muốn được Khương Tuệ Ninh ôm một cái.

Trừ những lúc Khương Tuệ Ninh không có ở nhà ra thì sau khi cô về, anh nhất định sẽ bù đắp cho đủ số lượng.

Nhưng mà hôm nay, anh đi đến muốn ôm cô, nhưng lại bị cô tránh ra.

Chuyện này cũng không thể trách Khương Tuệ Ninh được, lúc đó còn có rất nhiều người đang đứng đấy, kết quả tâm tư nhạy cảm của ông Quý lại bắt đầu bùng lên.

Khương Tuệ Ninh nghiêng đầu nhìn anh, cười càng vui vẻ hơn, người này sao càng ngày càng trẻ con thế không biết nữa?

Quý thần nham thấy nàng không nói lời nào, chỉ là liên tiếp cười, tâm đều bị nàng cười không đế, nhéo nhéo nàng cái mũi "Cười cái gì đâu?"

Thấy cô không nói gì, Quý Thần Ngôn chỉ cười, trong lòng anh hoàn toàn bị tiếng cười của cô lấn át, anh nhéo mũi cô,"Em cười cái gì?"

Quý Thần Nham thấy cô không nói gì, chỉ cười cười nhìn anh, trong lòng anh hoàn toàn bi tiếng cười của cô làm cho không biết phải làm sao, nhéo mũi cô nói: "Em đang cười gì thế?"

"Thủ trưởng Quý, binh lính dưới trướng của anh có biết dáng vẻ này của anh không?"

"Dáng vẻ gì?"

Khương Tuệ Ninh nghiêng đầu, xòe tay ra bắt đầu đếm: "Hay ghen, nhỏ nhen, nhạy cảm, mong manh..."

"Thấy không, anh đã nói là em chán anh rồi, em còn không nói ra được một ưu điểm nào của anh."

Quý Thần Nham không quan tâm đến những lời chế giễu của Khương Tuệ Ninh, ai bảo lúc ở nhà anh là dáng vẻ này chứ? Không đúng, là lúc ở trước mặt Khương Tuệ Ninh anh mới như vậy.

Trên chiến trường, anh là một chỉ huy dũng cảm và bất khả chiến bại, là người bố anh hùng không gì không làm được của con gái, là một đứa con trai hiếu thảo, nghe lời trong mắt của cha mẹ.

Chỉ khi đứng trước mặt Khương Tuệ Ninh, anh mới có cảm xúc của riêng mình, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy cảm xúc vui buồn tức giận và bi thương của anh.

"Không phải, cho dù ông Quý nhà em có nhiều khuyết điểm như vậy thì em vẫn mãi yêu anh."

"Cảm ơn sự bao dung và tri kỷ của bà Quý nhé." Quý Thần Nham nói xong liền cúi đầu hôn lên trán của cô. Mặt trời đã bị bị mây che khuất gần hết, chỉ còn lại những đám mây màu vàng trên bầu trời, ánh nắng chiều tà chiếu rọi lên người cô, giống như những viên ngọc trai, sáng lấp lánh.

Đây là bảo bối của anh, là bảo bối độc nhất vô nhị trên đời này.

"Bố ơi, mẹ ơi.." Hai đứa bé chơi mệt cảm thấy đói bụng, kêu gào muốn đi ăn cái gì đó, Quý Tử Thư bảo hai đứa chạy đi gọi bố mẹ, kết quả từ xa chúng ta đã hét to lên rồi.

Trong ánh nắng hoàng hôn, hai chị em chạy về phía bố mẹ như những chú bướm đang bay lượn lên xuống.

Quý Thần Nham và Khương Tuệ Ninh cùng nhau đứng dậy dang rộng vòng tay, chờ đợi con gái của họ lao đến.

Hai đứa trẻ cùng nhau lao vào trong lòng của bố mình, mặc dù đã học lớp 2, bố của chúng vẫn rất nhẹ nhàng ôm cả hai lên.

Quý Tử Thư đi theo đẳng sau, dưới ánh nắng hoàng hôn, cậu ấy trông càng thêm trưởng thành chững chạc.

"Bố, con đã đặt vị trí ở nhà hàng bên cạnh rồi, tối nay cả nhà chúng ta cùng đến đó ăn tối nhé."

"Được." Quý Thần Nham gật đầu, cũng không phản đối sự sắp xếp của con trai.

Đường Đường và Điềm Điềm đã bắt đầu liệt kê món ăn, nói rất nhiều thứ chúng thích ăn. Lần nào anh trai cũng đêu chiều chuộng và thỏa mãn chúng.

Những đám mây ráng màu phủ kín cả trời, ánh nắng chiều tà kéo bóng của cả gia đình họ rất dài rất dài.

Hai đứa em gái nhảy xuống khỏi người của bố, anh trai dắt tay hai cô em gái đi trước.

Quý Thần Nham nắm tay của Khương Tuệ Ninh đi theo phía sau.

"Ông Quý..."

"Tuệ Tuệ..."
Bình Luận (0)
Comment