[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 499 - Chuong 499: Anh Yeu Em

Chuong 499: Anh Yeu Em Chuong 499: Anh Yeu EmChuong 499: Anh Yeu Em

Hai người dường như có chuyện muốn nói, tâm linh tương thông đồng thời mở miệng, sau khi nhìn nhau cười, Khương Tuệ Ninh lên tiếng trước: "Anh nói trước đi."

"Anh yêu em."

Quý Thần Nham rất ít khi nói câu 'Anh yêu em' này, nhưng thỉnh thoảng một câu nói còn cảm động hơn cả ngàn lời âu yếm ngọt ngào, có lẽ là lời mà người mình yêu nói, cô nghe thế nào cũng cảm thấy hay.

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu lên nói: "Em cũng yêu anh, em rất may mắn vì giữa hàng ngàn hàng vạn người, người em yêu là anh."

"Anh cũng cảm thấy rất may mắn giữa hàng ngàn hàng vạn người, em vẫn có thể yêu anh." Để cho anh có một ngôi nhà, có người để nhớ nhung, cả đời này có em và các con làm bạn là đủ rồi.

Chính văn chính thức kết thúc!!! Tiếp theo là ngoại truyện!!!

Tháng 10 là cuộc duyệt binh đầu tiên được tổ chức sau 24 năm bị đình chỉ, Quý Thần Nham vội đến mức mặt mày tối sầm.

Đợi đến lúc anh hết bận thì mới nhận ra rằng mình đã không về nhà gần một tháng rồi. Sau khi kết thúc công việc, anh dự định sẽ sắp xếp cho mình nghỉ phép một tuần, anh muốn dẫn Khương Tuệ Ninh ra ngoài đi chơi, kết quả còn chưa kịp nghỉ ngơi lại xảy ra chuyện, nhưng mà cũng không gấp lắm, cũng không mất bao lâu, vì vậy anh đã quyết định đến chơi tại thành phố mà anh phải đến làm việc.

Hai đứa trẻ còn phải đi học cho nên không thể đi theo bố mẹ ra ngoài chơi, nhưng chúng không hề tỏ ra không vui chút nào, thậm chí trong lòng còn rất vui vẻ, đặc biệt là Điềm Điềm.

Trong nhà không có mẹ thì chính là trong núi không có hổ dữ, con khỉ thành Đại vương.

Nhưng mà vì để mẹ không nghi ngờ, chúng còn cố tình đòi ngủ chung với mẹ, thể hiện sự không muốn xa bố mẹ thành không ng để bố mẹ di.

"Mẹ ơi, mẹ và bố định đi chơi bao lâu ạ?" Điềm Điềm vô cùng cẩn thận thăm dò.

Khương Tuệ Ninh nhìn hai cô con gái nằm hai bên, Đường Đường luôn là đứa bé chững chạc hơn, không hỏi bất cứ điều gì cả, nhưng khi nghe câu hỏi của em gái, con bé gần như nín thở chờ đợi.

"Hai đứa không nỡ để mẹ đi sao?" Khương Tuệ Ninh hỏi.

"Vâng ạ, mẹ ơi, bọn con không nỡ để mẹ đi, mẹ và bố còn chưa đi thì con liền bắt đầu thấy nhớ hai người rồi." Điềm Điềm là đứa trẻ giỏi làm nũng nhất, ôm cánh tay mẹ, dường như sắp khóc. Nếu như Khương Tuệ Ninh không hiểu tính cách con gái mình như thế nào thì chắc chắn sẽ bị lừa, trong lòng hai đứa nhóc này không chừng còn đang vô cùng vui vẻ đấy, không còn ai có thể kiểm soát chúng xem phim hoạt hình nữa, chúng có thể bám lấy ông bà nội, ông bà ngoại muốn mua cái gì cũng được, bài tập về nhà có lẽ sẽ đưa cho ai viết hộ...

"Mẹ cũng không nỡ phải xa hai đứa, nếu không thì như vậy nhé, mẹ không đi nữa, sẽ ở nhà với hai đứa."

Sự hoảng sợ trên khuôn mặt của Điềm Điềm vô cùng rõ ràng: "... Mẹ ơi." Sao mẹ lại không chơi bài theo lẽ thường vậy.

Thời khắc mấu chốt vẫn là Đường Đường đứng ra nói: "Mẹ ơi, mặc dù bọn con không nỡ xa bố mẹ, nhưng mà hai đứa con không thể ích kỷ giữ mẹ lại được, mẹ đã nuôi nấng, chăm sóc hai đứa con vất vả nhiều năm như vậy rồi, bố cuối cùng cũng có thời gian đi ra ngoài cùng mẹ, mẹ đừng vì bọn con mà không đi, nếu không con và em gái sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi đấy."

Trong lòng Điềm Điềm nhịn không được giơ ngón tay cái khen ngợi chị gái mình, quả nhiên là chị con bé, đầu óc vận chuyển nhanh hơn cô bé nhiều.

Khương Tuệ Ninh bị hai đứa nhỏ này chọc cười muốn chết rồi, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, vô cùng mâu thuẫn nói: "Không sao đâu, còn có lân khác mà, mẹ tưởng tượng đến hai đứa con bé bỏng nhớ mẹ như vậy, trong lòng mẹ liền cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên..."

"Không sao đâu mẹ, bọn con..."

"Khu khu.”

Đường Đường kịp thời ho khan để ngăn những lời em gái đang muốn thốt ra.

Điềm Điềm nhanh chóng lao vào trong lòng của mẹ mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment