Chương 500: Anh Đến Đón Em Về
Chương 500: Anh Đến Đón Em VềChương 500: Anh Đến Đón Em Về
Hôm sau, hai chị em dậy thật sớm, vừa dậy đã nhìn thấy bố đang xếp hành lý để ở trong sân, sự vui vẻ không giấu được hiện rõ trên khuôn mặt, ai không biết còn cho rằng hai đứa nó sắp được đi chơi chứ.
Nhất là khi nhìn thấy mẹ lên xe, nói tạm biệt với mẹ không nói quá to, sau khi cổng được đóng lại, chiếc xe còn chưa kịp lăn bánh đã nghe thấy tiếng hò reo của hai chị em truyền ra từ trong nhà.
Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, nói: "Anh xem hai đứa con của anh kìa”"
Quý Thần Nham có chút bất đắc dĩ nói: "Anh biết làm gì bây giờ, ai bảo mẹ của chúng khi còn nhỏ cũng như vậy chứ?"
"Anh nói lung tung, anh đừng có đổ oan cho em." Khương Tuệ Ninh không tin bản thân khi còn bé sẽ có dáng vẻ như vậy.
Quý Thần Nham còn muốn nói rằng ở phương diện này, hai đứa trẻ đúng là không so được với mẹ chúng, hai đứa nó tốt xấu cũng biết che đậy một chút, nhưng mẹ chúng thì không.
Nơi mà họ sắp đến là Giang Thành, chính là nơi mà đời sau Khương Tuệ Ninh từng sống, sau khi Quý Thần Nham xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đi vòng đến Nam Thành để đón bố mẹ của Khương Tue NInh den Bac Kinh.
Bố mẹ cô đã nghỉ hưu, muốn tranh thủ thời gian để ở bên con gái và cháu gái của mình.
Hai người đi máy bay, đến nơi, Quý Thần Nham đã sắp xếp người đến đón họ, để thuận tiện họ để ở trong nhà khách của quân khu.
Đây là một nhà khách bình thường, Khương Tuệ Ninh cũng có thể đi theo, nhưng mà cô không thích nơi nghiêm túc như vậy, cho nên muốn ra ngoài đi dạo.
Quý Thần Nham lo lắng cho sự an toàn của cô, cho nên đã bảo chỉ huy của nơi này sắp xếp lính cần vụ đi theo.
Khương Tuệ Ninh đi dạo một vòng trong nội thành, ăn một ít đồ ăn vặt, sau đó lại đi dạo công viên, nhưng cô không tìm thấy bóng dáng của mình đời sau, buổi chiều cô đến trường mẫu giáo trung tâm, cô nhớ rằng sau khi tốt nghiệp trong năm nay, người mẹ tương lai của mình đã được phân phối đến làm giáo viên của trường mẫu giáo trung tâm, cô muốn đến xem một chút, xem có thể gặp được người phụ nữ đã nuôi nấng cô không.
Lính cần vụ lái xe đưa cô đến trường mẫu giáo trung tâm, nhà trẻ của bây giờ không có xây kín mít giống như đời sau, tường vây xung quanh nhà trẻ cũng không quá cao, lúc này đang là giờ ra chơi, tất cả trẻ em và giáo viên của trường đều đang nhảy múa trong sân thể dục của trường. "Văn Thư, hôm nay cô đến làm mẫu đi."
"Vâng, hiệu trưởng Trương."
Khương Tuệ Ninh nhìn cô gái tên Văn Thư mặc một chiếc quần ống loe, trên người mặc một chiếc áo sơ mi chấm bi màu đỏ sam kết hợp với những đường viền trên cổ áo, mặc một chiếc áo khoác màu sam bên ngoài, mái tóc xoăn được buộc lên bởi một chiếc khăn trùm đầu rực rỡ.
Cả khuôn mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ của tuổi trẻ.
Bởi vì cô ấy rất hoạt bát, cho nên rất được bọn trẻ yêu quý.
Cô dựa theo tiếng nhạc, đi vòng qua giữa những đứa trẻ, vừa nhảy múa vừa khen ngợi lũ trẻ.
Lũ trẻ nhảy múa cành vui vẻ hơn, cô ấy dường như vẫn luôn rất thích trẻ con, cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, dường như cô ấy cũng chưa bao giờ thay đổi.
Thời gian ngoại khóa có 30', sau khi nhảy múa hơn mười phút thì đến thời gian hoạt động tự do.
Những đồ chơi thời bấy giờ đều là cầu trượt ngựa gỗ, Văn Thư là một cô gái vô cùng có trách nhiệm, cô ấy không chỉ trông đám trẻ của lớp mình, chỉ cần là những đứa trẻ trong tâm mắt của cô ấy, cô ấy đều sẽ chăm sóc chúng một cách nghiêm túc.
"Tuệ Tuệ?" Sau khi Quý Thần Nham làm việc xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy vợ mình quay về, cho nên lo lắng đi ra ngoài tìm cô. Anh đã tìm những nơi mà cô đã nói, nhưng cũng không thấy, cho nên đã lái xe đến trường mẫu giáo, quả nhiên cô đang ở đây, cũng không biết đã đứng đây nhìn bao lâu rồi.
"Sao anh lại đến đây?"
Quý Thần Nham nhìn thoáng qua mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong sân, đi đến nắm tay cô nói: "Anh đến đón em về."