Chương 501: Không Giống Như Đã Nghĩ
Chương 501: Không Giống Như Đã NghĩChương 501: Không Giống Như Đã Nghĩ
Khương Tuệ Ninh rất tự nhiên nắm lấy tay của anh, nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi về nào."
Quý Thần Nham gật đầu, nắm tay cô đi về chiếc xe đang dừng ở ngã tư.
"Văn Thư, cô đang nhìn cái gì vậy? Là nhìn người quân nhân đó à? Nhưng mà hình như anh ta đã kết hôn rồi thì phải, anh ta đang nắm tay một cô gái đấy, có lẽ chính là vợ của anh ta?" Người nói chuyện là bạn cùng trường với Văn Thư, năm nay cả hai cùng được sắp xếp đến đây, cho nên quan hệ cũng tốt hơn một chút.
Văn Thư lắc đầu, cô ấy không để ý đến người quân nhân kia, cô ấy nhìn chính là cô gái kia, vừa rồi cô gái đó đang cười với cô sao?
Cô ấy hình như không quen cô gái kia, nhưng sao cô ấy luôn cảm thấy cô gái đó trông rất quen, cảm giác như đã từng thấy cô ấy ở đâu rồi.
"Không phải, vừa rồi tôi đang nhìn cô gái kia, rất xinh đẹp."
"Vậy sao?" Cô giáo kia lại không chú ý đến điều này lắm.
Văn Thư gật đầu nói: "Rất xinh đẹp." Không biết tại sao cô lại có cảm giác tự hào như vậy.
Sau khi quay lại nhà khách, Khương Tuệ Ninh có chút đau đầu, có le là do buổi chiêu đứng hóng gió ở sông quá lâu, Quý Thần Nham lấy thuốc cho cô uống, rồi bảo cô nghỉ ngơi trước.
"Reeng reeng reeng.." Tiếng đồng hồ báo thức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên, khiến Khương Tuệ Ninh sợ đến mức giật mình thức giấc.
Đột nhiên phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng nhỏ quen thuộc vừa xa lạ, được trang trí theo phong cách đơn giản mà hiện đại.
Cô dừng sức véo mạnh mặt của bản thân một cái Á' đau quá.
Cô đã trở lại tương lai sao, tại sao lại có thể như vậy?
Không nên như vậy, ngay từ đầu cô đã không thuộc về nơi này, sao cô lại quay về, cô nhớ rõ bản thân vẫn đang ở trong nhà khách, nếu như cô đến tương lai thì chồng của cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao đây?
Khương Tuệ Ninh cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cô không kịp đi dép lê đã mở cửa chạy ra phòng khách.
Chử Anh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, hỏi: "Ninh Ninh, sao cậu dậy sớm thế? Không phải tối hôm qua cậu tăng ca sao? Lát nữa chúng ta ăn nướng BBQ nhé, dù sao thì Tiểu Ngải và những người khác cũng muốn ngủ nướng."
"Anh Anh..." Khương Tuệ Ninh nhìn bạn thân của mình, cố nén hoảng hốt hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Chử Anh thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, cũng có chút sợ hãi, cô ấy bỏ gói nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, rót cho cô cốc nước, nói: "Cậu ngủ đến ngu rồi à, hôm nay là ngày 21 tháng 3."
Cô đã quay lại vào ngày thứ 3, đôi tay cầm lấy nước của Khương Tuệ Ninh run rẩy, còn Khương Tuệ Ninh kia thì sao? Không phải cô ấy đã đổi trở lại với cô rồi sao? Tại sao thời gian lại bị xáo trộn để cô thức dậy vào lúc này?
"Ninh Ninh, cậu sao thế?" Ban đầu Chử Anh còn cho rằng Khương Tuệ Ninh ngủ mơ màng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, và đôi tay vẫn luôn run rẩy, cô ấy nhanh chóng cầm lấy cốc nước trong tay cô, đỡ cô ngồi xuống, hỏi: "Cậu không sao chứ? Có phải thức khuya để tăng ca nên bị bệnh rồi?"
"Không phải." Khương Tuệ Ninh mệt mỏi lắc đầu.
"Ninh Ninh, cậu có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Từ hôm qua đến giờ, trạng thái của cậu đã có chút không ổn rồi, còn nói những lời nói rất kỳ lạ, nói gì mà muốn thôi việc, còn nói không biết làm những việc như thế này, hôm nay cũng thế, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?" Chử Anh cảm thấy Khương Tuệ Ninh từ trước đến nay vẫn luôn là một người rất hoạt bát, nhưng tại sao hai ngày nay lại có những thay đổi manh me nhu vay?
Nói những lời kỳ la? Nói muốn từ chức? Cô dường như đã nhận ra điều gì, đột nhiên bình tĩnh trở lại, lại cầm lấy cốc nước trên bàn uống hai hớp, nói: "Anh Anh, hôm nay chúng ta không ăn thịt nướng nữa nhé, mình muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, cậu nghỉ ngơi trước đi, mình đi gọi điện thoại báo cho mấy người tiểu Ngải." Nói xong, cô ấy định đỡ Khương Tuệ Ninh vào phòng.
Khương Tuệ Ninh dường như nghĩ ra điều gì đó, cô từ chối sự giúp đỡ của Chử Anh, nói: "Không sao đâu, để tự mình về phòng là được, cậu đi báo cho mấy người tiểu Ngải đi."
Nói xong, cô hít sâu một hơi, hy vọng nó giống như những gì cô đã nghĩ.