Chương 53: Háo Sắc
Chương 53: Háo SắcChương 53: Háo Sắc
Lúc ấy mình quá thảm, sau khi 996 xong cũng tiếc tiền kêu xe, thế là trả tiền xe đạp công cộng chịu gió lạnh về nhà, sau đó ăn gói mì cho đỡ đói.
Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ lo lắng của Khương Tuệ Ninh, cảm giác mệt mỏi mấy ngày nay được xoa dịu, có điều anh cũng không muốn cô lo lắng, lúc cô cười không lo âu gì đẹp hơn nhiều, anh nhỏ giọng an ủi cô: "Không cần lo, sau khi về tôi có ngủ một lát ở phòng nghỉ."
Ừm...
Cô không lo lắng, cô chỉ đang xót cho mình trong quá khứ thôi.
Có điều nhìn vào mắt anh, vậy là mình không cẩn thận tạo ra thêm hình tượng cô vợ yêu kiều dịu dàng biết chăm sóc sao?
Trần Huy thấy ánh mắt hai người giằng co với nhau, nhanh chóng thức thời cúi đầu nói một tiếng rồi rời khỏi đó.
Quý Thần Nham thật sự mệt mỏi, sau khi đi vào thì ngồi xuống sô pha hơi dựa lưng vào ghế, híp mắt giơ tay xoa giữa hàng lông mày.
Khương Tuệ Ninh nghĩ tới hình tượng mình vừa thiết lập, thế là không thể không nhanh chân bước tới giúp đỡ, nào ngờ trên đất bằng cũng cũng có thể sinh ra gợn sóng, cô vừa nhấc chân đã vấp không khí ngã nhào khiến cô khuyu xuống quỳ gối trước mặt Quý Thần Nham, mà mặt thì vùi vào chỗ nào đó khó nói giữa hai chân anh theo quán tính. .. Chuyện này nói ra ai mà tin nổi chứ?
"Khương Tuệ Ninh!!!"
Giọng nói căng cứng mang theo chút âm rung của Quý Thần Nham lập tức vang lên bên tai cô.
Quý Thần Nham biết Khương Tuệ Ninh có tật xấu nhỏ là vô cùng háo sắc, nhưng cũng không ngờ được là cô sẽ lớn gan đến mức này, tiếng quát khẽ kia của anh hiển nhiên là đã muộn rồi, hơi thở ấm áp từ mũi và miệng của cô gái nhỏ đều đang tập trung hết vào nơi đó.
Cảm giác tê dại như là quả bóng bị rách đôi, trong chớp mắt nổ tung vậy, nó giống như một luồng điện đánh thẳng vào phần eo của anh.
Cho dù anh có đủ tất cả nhẫn nại đi chăng nữa, thì lúc này huyệt thái dương cũng đau đến mức khó chịu đựng được.
Quý Thần Nham cảm thấy đau âm ỉ ở giữa hai hàng lông mày, anh duỗi tay đưa từ bên tai cô, rồi đến cằm, từ từ xuống dưới giữ lấy mặt cô, để cô nâng mặt mình lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Khương Tuệ Ninh... Em biết là em đang làm gì không?”
Trên khuôn mặt mềm mại nhỏ bé của cô, da mặt cô mềm mỏng, khi anh đưa tay lên nhéo, cảm giác giống như là đang hái bông vậy, nhéo còn có chút lõm xuống. Nhìn người đàn ông bên cạnh đang bên bờ vực chuẩn bị bùng nổ tức giận, Khương Tuệ Ninh hoảng sợ một lúc, sau đó nước mắt thậm chí còn nhát gan hơn cô lập tức trào ra.
Anh à, hãy nghe em biện minh, không, nghe em giải thích.
"Em nói em bị vấp vào không khí thì anh có tin không?”
Khuôn mặt cô bị nhéo, khi nói chuyện cũng không nhanh, miệng hơi chu chu ra, nước mắt trong suất từ khóe mắt chảy xuống đến ngón tay anh, có chút lanh.
Nước mắt ngập tràn ở hốc mắt của cô, mới nhìn thật sự vô cùng đáng thương.
Nhìn cô vẫn còn đang nửa quỳ dựa vào bên người mình, Quý Thần Nham liền khom lưng nhấc cô lên, để cô đứng bên cạnh anh, nhưng anh vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào hai mắt cô,"Nói cho tôi biết, không khí làm em vấp ngã như thế nào?"
Hôm nay anh lại muốn nghe xem cô định giảo biện như thế nào, mấy lời nói hươu nói vượn đó của cô đúng là luôn vô tận.
Khương Tuệ Ninh vội vàng cúi đầu, chuyện này nghe là biết không có thật, trước mặt trống không làm sao cô có thể vấp ngã xuống được?
Hơn nữa cô cũng không có bất cứ cảm giác đau đớn nào khi vấp ngã, nhớ lại hình như là cô cố ý quỳ xuống dán mình vào nơi đó của anh, quả thật là mẹ cô quá vội vàng chạy ve nhà, khó trách người đàn ông này vẫn luôn tỏ vẻ không tin.
Khi thấy cô thất thần, ánh mắt dừng lại chỗ mà mình vừa mới đâm vào, lúc mới dán vào cô cảm nhận được một khối nổi lên thật là lớn, hiện giờ hình như còn đang lớn hơn. .. Anh không phải là không được sao? Sao lại còn có phản ứng?
"Nói chuyện!”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ