Chương 54: Chúng Ta Là Vợ Chồng
Chương 54: Chúng Ta Là Vợ ChồngChương 54: Chúng Ta Là Vợ Chồng
Quý Thần Nham thấy cô tính xấu không đổi nhìn chằm chằm vào mình, thì liền tức giận đến đau đầu.
Khương Tuệ Ninh không kịp suy nghĩ, buột miệng thốt ra: "Chúng ta là vợ chồng." Cô đang chột da cái gì chứ? Hai người bọn họ là vợ chồng mall
Nhớ tới chuyện này, trong nháy mắt cô cảm thấy càng hợp lý càng có tự tin, ngay cả lưng cũng liền thẳng lên.
Vợ chồng chạm một chút thì có sao? Làm gì đến mức giống như cô đang cưỡng bức anh vậy.
Quý Thần Nham thiếu chút bị tức giận đến bật cười,"Là vợ chồng nên có thể làm như vậy sao?" Ai dạy cô kiểu ngụy biện này, cuối cùng thì cô có biết mình vẫn còn là con gái hay không?
"Đúng vậy." Cô cũng không cơ thể của anh không tốt, anh còn ủy khuất gì chứ.
Tìm được một lý do chính đáng, Khương Tuệ Ninh liền nhướng mày lên, trông rất giống một con hồ ly nhỏ gian xảo.
Thật là một cô gái làm cho người ta phải đau đầu.
Khương Tuệ Ninh thấy anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào bản thân mình, nói thật ra thì cô vẫn có chút chột dạ, dù sao cho dù anh đang ngồi thì khí thế của anh cũng hơn rất nhiều so với bản thân cô.
"Tối hôm qua anh còn đè ép em cả đêm, em còn chưa tính toán đâu." Cô yếu ớt oán trách.
Quý Thần Nham không nghe rõ cô đang nói cái øì, bởi vì trong lòng anh còn đang tính toán chuyện khác, dù sao tuổi của cô cũng không lớn, hay là bây giờ cho cô đi học lớp ba của cao trung một năm.
Để cho trong đầu cô có thể suy nghĩ được những thứ đứng đắn một chút, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến nhưng chuyện này, bây giờ làm gì cũng không hợp lý, sợ cô chỉ là nhất thời hứng thú, đến khi đã xác định được kết quả thì cô hối hận cũng không khóc được.
"Em đang nói chuyện gì?" Anh cau mày hỏi ngược lại cô.
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng lại nhịn không được muốn nói cái gì đó,"Anh còn chưa ăn cơm trưa đâu, không cảm thấy đói bụng sao?" Mau đi ăn cơm đi, ăn cơm để lấp kín miệng anh lại đi, chuyện này có gì tốt đâu mà muốn tranh luận.
Bản thân cô hiện tại cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là dưới cây đợi quả.
Nghe cô nhẹ giọng nói một câu, như là đang oán trách cũng như đang làm nũng, cả người nhìn lại thêm chút ngây thơ.
Quý Thần Nham không nghĩ tới lúc này cô vẫn còn lo lắng chuyện mình chưa ăn cơm, trong lòng đang có chút tức giận vì hành vi lỗ mãng của cô thì giờ cũng đều tan biến hết sạch.
"Mang gì đến đây ăn à?" Nhìn thấy hộp đồ ăn của cô mang đến, anh nghĩ chắc hẳn là cô đã cuốn lấy dì Lưu nhờ dì làm đồ ăn rồi.
Một khi đã không so đo đến chuyện cô làm, thì cả người anh nhìn có vẻ khá lạnh nhạt.
Khương Tuệ Ninh không khỏi ở trong lòng bội phục, nếu không phải có thể làm tối cao quan chỉ huy người, nhìn xem này tố chất tâm lý.
Trong lòng Khương Tuệ Ninh không khỏi thán phục, đúng là không phải ai cũng có thể làm người chỉ huy tối cao, nhìn tố chất tâm lý của người này đi.
Vừa rồi còn tỏ ra điệu bộ trinh liệt như vậy, giờ quay qua thì lại hỏi cô mang cái gì tới.
Nếu đã bị bắt ép như vậy thì còn muốn ăn đồ ăn cô nấu làm gì?
Nhưng mà những lời này cô cũng không dám nói ra, dù sao của cho cũng là của nợ.
"Em làm trà sữa và đồ ăn vặt." Trà sữa đang phổ biến ở Hồng Kông vào những năm năm mươi và sáu mươi, với thân phận này của anh khẳng định là có thể biết đến, Khương Tuệ Ninh cũng không có giấu giếm hoặc tùy tiện nói ra một cái tên, miễn cho sau này lại sinh ra những phiền phức không đáng có.
"Em làm?” Quý Thần Nham nhìn cô một cái, không nghĩ tới cô còn biết làm đồ ăn.
Anh ngồi vào bàn làm việc trước, sau đó mở hộp cơm mà thư ký Trân đem đến ra, đồ ăn bình thường của anh cũng là được nhà ăn chuẩn bị riêng, có ba món thịt, hai món rau, không thể nói là quá tỉnh tế nhưng cũng được coi là khá ngon miệng.