Chương 55: Khó Diễn
Chương 55: Khó DiễnChương 55: Khó Diễn
Hôm này bởi vì phải kéo dài thêm một chút thời gian, nên nhìn đồ ăn cũng không được ngon cho lắm.
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, vô cùng ghét bỏ chùn,
"Em cung cấp phương pháp rồi dì Lưu làm." Khương Tuệ Ninh nói xong còn bổ sung thêm một câu,"Cái bếp gas trong nhà kia em cũng không biết dùng, nên đều là nhờ dì Lưu giúp đỡ."
Quý Thần Nham thấy bộ dạng vội vàng gạt đi của cô, thì hơi nhướng mày, không so đo với lời nói của cô, anh cưới cô về không phải để cô nấu cơm, có thể làm được hay không đều không sao cả.
Vừa rồi lăn lộn như vậy, mặc dù mệt mỏi cũng đã hết nhưng rõ ràng lại càng đói bụng.
Anh ngồi xuống rồi bắt đầu ăn cơm, rồi tự nhiên cầm lấy trà sữa mà Khương Tuệ Ninh đưa qua nhẹ nhàng uống một ngụm.
Không phải là quá ngọt, nhưng vị trà rất mạnh, nhưng hương vị cũng có thể chấp nhận được.
Khương Tuệ Ninh ngồi một bên, dùng hai tay chống cằm nhìn Quý Thần Nham ăn cơm.
Anh ăn vô cùng văn nhã, nhưng lại không bị quá chậm.
Anh cũng không kén ăn, như thể đồ ăn nào đối với anh cũng đều hợp khẩu vị vậy.
Cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao lần đầu thấy Quý Thần Nham cô liền có cảm giác anh giống như là một hòa thượng trong truyện manga anime vậy, bởi vì hầu như anh không biểu lộ ra bất cứ sở thích nào của mình, cũng như anh anh có thể dừng hết tất cả những dục vọng của bản thân lại,
Cảm giác cấm ky mãnh liệt nào đó vô cùng nặng nề.
Hoàn toàn xứng danh với khuôn mặt vô dục vô cầu kia, đây không phải là đồng nghĩa với cấm dục sao?
Sau khi Qúy Thần Nham ăn cơm xong rồi, cũng không còn nghe thấy Khương Tuệ Ninh nói câu nào nữa, anh cảm thấy có chút không quen, anh đã quen với việc phải nghe mấy âm thanh ríu rít của cô bên cạnh rồi, so với bây giờ hình như anh đã trở về trước đây vậy.
"Sao lại không nói gì?"
Tự dưng bị điểm danh, Khương Tuệ Ninh lập tức hoàn hồn, nói chuyện, nói chuyện gì vậy? Nói muốn sờ cơ bụng của anh, nhưng lại sợ anh lại nổi giận.
Nhận thấy tam mắt như chất vấn của anh, Khương Tuệ Ninh lại đỏ mắt, không cần nói cũng biết biểu tình của cô lúc này như là phải chịu bao nhiêu ủy khuất,"Em không dám nói, nói sợ là sẽ chọc giận anh." Cô nói xong liên bất động rồi đưa mắt liếc nhìn anh, thấy trên mặt anh có vẻ lạnh nhạt nhưng hình như cũng có xuất hiện một ít tia áy náy.
Cô muốn chính là kết quả như này, chính là do anh không tin cô bị vấp vào không khí thật.
Cái gọi là cuộc sống không dễ dàng, hầu như đều phụ thuộc vào khả năng diễn xuất cả, đem nhân vật diễn thành bản thân mình, đem bản thân mình diễn thành mất trí nhớ, cô cũng không tin có người nào ý chí sắt đá như vậy.
Quả nhiên biểu cảm của anh tuy rằng không có thay đổi bao nhiêu, nhưng lại có thể nhìn ra cơ bắp của anh đã hoàn toàn thả lỏng, giọng điệu cũng nhàn nhạt,"Tôi không có tức giận."
Quý Thần Nham vốn đang nghĩ anh dạy dỗ cô vào câu, cô gái nhỏ đã rụt rè một chút, chắn chắn là cô sẽ không dùng câu hai người là vợ chồng để chặn miệng anh, cũng sợ anh nói hơi quá làm tổn thương đến cô.
Khương Tuệ Ninh vừa thấy liền biết bản thân cô chỉ cần tỏ ra ủy khuất đã thu phục được anh, cô ngay lập tức được một tấc lại muốn tiến một bước, tấn công khi sắt còn nóng. .
Một người lão làng như Quý Thần Nham, có thể buông xuôi cảm xúc như vậy không nhiều, như này còn không chạy nhanh một chút biến thành nông nô mà ca hát.
"Anh có tức giận, anh vừa rồi còn véo mặt em, hung dữ với em như vậy." Khương Tuệ Ninh có chút nức nở,"Người ta còn nghĩ anh bận rộn không thể về nhà, còn cực khổ chuẩn bị đồ ăn đem qua đây cho anh, không cảm ơn một câu thì thôi, em cũng đã nói em bị vướng ngã thì cứ mặc kệ em đi, anh lại còn hoài nghi người ta, có người làm chồng như vậy sao?”
Vốn dĩ là giả vờ khóc một chút cho nó có cảm xúc hơn, nhưng không ngờ nước mắt liền dâng lên, cô cũng không thể không chế được, chỉ có thể nước mắt, nước mũi ròng ròng mà khóc, nói thật khi mà khóc như vậy thật là quá sức.
Hóa ra khóc có thể hao tốn thể lực như vậy? Đúng là giải OScar thật không dễ lấy.