Chương 56: Em Lau Giúp Anh
Chương 56: Em Lau Giúp AnhChương 56: Em Lau Giúp Anh
Biểu cảm của Quý Thần Nham lập tức trở nên phong phú hơn một chút, hiển nhiên là đang bị Khương Tuệ Ninh làm khuấy đảo suy nghĩ.
Anh chưa từng thấy qua con gái khóc, cũng không biết nên nói với cô như thế nào, nhìn thấy cô hốc mắt đỏ bừng lên, như hoa lê dính mưa vậy.
Thật ra cô trừ bỏ có tật xấu nhỏ là háo sắc ra thì phần lớn thời gian còn lại đều rất ngoan.
Anh bận rộn với công việc, cô chưa bao giờ chỉ trích việc người chồng này của mình thất trách.
Đây là lần đầu tiên anh tự hỏi làm thế nào để trở thành một người chồng, trong lòng Quý Thần Nham lập tức tỉnh ngộ, sao anh lại so đo với một cô gái nhỏ làm gì?
Nàng đã thực hảo không phải sao? Ở nàng nhiều như vậy ưu điểm tiền đề hạ, nàng sở hữu bướng bỉnh tùy hứng đều trở nên không đáng giá nhắc tới.
Nhìn cô khóc thành ra như vậy, anh biết mình đã thật sự trách oan cô rồi.
Quý Thần Nham tự thuyết phục bản thân mình trước.
Anh lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, dùng động tác vụng về của mình lau chà nước mắt đang rơi trên mặt cô.
Nhỏ giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa nãy ngã rất đau sao?”
Ôi trời, hóa ra người lão làng vô dục vô cầu này vẫn có cảm xúc đau thương đấy, Khương Tuệ NInh cảm thấy mình thật là có tiền đồ, kỹ thuật diễn như vậy thôi đã có thể lừa gạt Quý Thần Nham.
Trong lòng cô không thể ngừng thôi thúc bản thân phải cố gắng đánh sâu vào giấc mộng OScar,'Hừ." Cô làm bộ làm tịch hất mặt sang một bên không chịu để cho anh dỗ dành.
Ai mà không phải là đứa nhỏ, hôm nay nếu không cho cô lợi ích gì, thì cô cũng nhất định không chịu.
Quý Thần Nham giữ chặt cằm cô, nghiêm túc lau nước mắt cho cô, dù không dùng lực nhưng Khương Tuệ Ninh cũng không cử động được.
Thẳng nam chết tiệt này, anh đang làm cô đau đấy, bây giờ không phải nên ôn tồn nhẹ nhàng hỏi cô muốn cái gì sao, sau đó thỏa mãn hết yêu cầu của cô sao?
Liều mạng khóc như vậy xong cuối cùng nhận được kết quả như vậy sao?
Đầu Khương Tuệ Ninh không động đậy được, nhưng tay cũng không bị khống chế, cô liền duỗi tay của mình ra làm vẻ muốn kéo loạn ra.
"Bang." Cô vô tình không cẩn thận đem hộp cơm trên bàn đẩy xuống sàn, mà hộp cơm sau khi rơi xuống cũng hiện lên một đường parabol hoàn mỹ, rồi đem hết canh còn sót lại đổ hết lên người Quý Thần Nham.
Cũng không biết sao có thể xui xẻo như vậy, chỗ đổ vào kia vừa đúng vào chỗ đó ở bụng dưới của anh.
Khi âm thanh vang lên, Khương Tuệ Ninh theo bản năng mở to hai mắt, sững sờ liếc mắt nhìn qua người đang ngồi trước mặt.
Rốt cuộc là cơ thể anh đang khắc chế bản thân anh hay là chính bản thân anh đang kiềm chế lại cơ thể mình?
Nhiều lần xuất hiện loại chuyện này, lại còn cùng ở nơi đó, đây rốt cuộc là muốn làm ra chuyện gì?
Qúy Thần Nham nhìn thoáng qua, sau đó lại tức giận rồi lại bất đắc dĩ,"Khương Tuệ Ninh à Khương Tuệ Ninh."
Thôi bỏ đi, cô cũng không dám để anh dỗ nữa, tự động ổn là tốt rồi, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn.
"Em lau giúp anh."
Quý Thần Nham lập tức bắt lấy tay cô, tuy rằng không cho cô cử động nữa, nhưng là hô hấp của anh cũng rất nhẹ, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng, lại càng không có ý muốn trách cứ: "Để anh tự làm," Sau khi nói xong liền đem cô kéo qua ngồi ở chiếc ghế làm việc.
"Ngồi ngoan ngoãn, không cho phép nhúc nhích." Nói xong, anh giống như đang đề phòng trộm cắp, nhanh chóng bước vào phòng nghỉ.
Tròn này vốn dĩ Quý Thần Nham cũng có dự phòng thêm một bộ quần áo, nhưng hôm qua anh lại ở đây nên đã phải thay bộ đồ đó, bây giờ cũng chỉ có thể dùng nước xử lý một chút, may mắn là diện tích bị bẩn cũng không nhiều.
Lúc anh đi ra thì anh cũng đã xử lý xong toàn bộ vết bẩn, thậm chí ngay cả vết nước cùng không nhìn rõ, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì căn bản cũng không nhìn ra.