Chương 57: Ngoan Ngoãn Nghe Lời
Chương 57: Ngoan Ngoãn Nghe LờiChương 57: Ngoan Ngoãn Nghe Lời
Khương Tuệ Ninh bây giờ vô cùng ngoan ngoãn, ngồi im một chỗ không nhúc nhích, xem ra ngày hôm nay không thích hợp để ra ngoài, cô đành cam chịu số phận vậy.
Quý Thần Nham nhìn thấy bộ dáng yên tĩnh khó có được của cô, liền giơ tay nhìn đồng hồ một chút, người ở Bắc Kinh bây giờ hẳn là đã vào bộ chỉ huy, anh xoay người từ trên kệ sách lấy xuống một quyển sách giáo dục tư tưởng đạo đức đưa đến trước mặt Khương Tuệ Ninh rồi nói: "Buổi chiều ngoan ngoãn ở đây đọc sách, không được đi lung tung, ghi chép cẩn thận lại, lúc nào trở về tôi sẽ kiểm tra."
Nói xong cũng không đợi Khương Tuệ Ninh kịp phản ứng, liền lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Hả? Đọc sách rồi ghi chép? Đây có phải là đang muốn đối xử với cô như là đứa nhỏ sao?
Đọc sách, cô cũng không muốn, lại còn là tư tưởng đạo đức, có ý gì? Ý là muốn nói tư tưởng của cô đang trượt dốc sao?
Nhưng giọng điệu kia của Quý Thần Nham cũng không cho cô có ý định thương lượng, Khương Tuệ Ninh tức giận đến mức phồng hai má lên, tên đàn ông già đáng ghét này.
Trần Huy vừa định chuẩn bị gõ cửa, thì cánh cửa liền được mở từ bên trong ra, nhìn thấy lãnh đạo đang đứng sau cánh cửa, anh ấy ngay lập tức chú ý đến vết nước còn chưa kịp khô ở trên quần lãnh đạo.
Vừa lúc ngẩng đầu lên thì thấy Khương tuệ Ninh khóc đến mức hai mắt đỏ ửng lên, như thể giải thích cho anh biết lý do tại sao lãnh đạo phải đi suất đêm trở về.
Không ngờ tối hôm qua do muộn quá nên anh cũng không về nhà, nên hôm nay anh liền gọi đồng chí Khương đến đây.
Đây chính là một căn nhà cũ bị bén lửa đó.
Trần Huy giờ tay lên nhìn giờ, bản thân hắn mới rời đi được một tiếng, lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo, từng giây từng phút đều có giá trị, những mà khoảng thời gian này phỏng chừng là chưa được ăn cơm đi? Cũng không biết chút nữa có đủ sức lực để đấy cùng những người ở Bắc Kinh kia không nữa.
"Người đã tới chưa?"
Hắn còn đang lắng thân thể lãnh đạo chưa ăn sợ không chịu nổi thì liền nghe thấy giọng nói của lãnh đạo từ bên cạnh truyền đến, trước sau đều một mực vững vàng lạnh lùng như mọi khi.
Trần Huy cũng lập tức tiến vào trạng thái công việc, trả lời: "Đã vào trong bộ chỉ huy."
"Cho đi trực tiếp vào phòng họp."
"Lãnh đạo, Thái Văn Thân đã gọi điện đến Bắc Kinh cáo trạng, hơn nữa còn kinh động đến những lãnh đạo cũ, trong những người đến đây hôm nay có một người là lãnh đạo cũ trước đây từng làm bí thư." Trần Huy bước nhanh đuổi kịp anh, rồi đem những tin tức vừa mới đưa đến nói cho lãnh đạo nghe.
Quý Thần Nham không dừng bước chân lại, chỉ là đôi mắt lạnh lùng của anh hơi nhíu lại,
Ba bộ đến thẩm vấn?
Thái Văn Thân này cũng thật có khả năng, còn biết đến chỗ cấp cao cầu cứu viện binh.
Khương Tuệ Ninh cũng không phải người có thể ngoan ngoãn nghe lời chủ, Quý Thần Nham vừa mới đi cô ở đằng sau cũng không ngồi được nữa, vì vậy cô ấy đi ra ngoài cửa nhìn.
Sau khi đến trước cửa cô nhìn ra bên ngoài, rất nhiều nơi đều cấm người ngoài đi vào, trước kia khi cô mới tốt nghiệp thì cũng có làm việc ở một đơn vị thiệp mật một thời gian, nên cô cũng không ngu ngốc đến mức chỗ nào cũng đi.
Quý Thần Nham có thể cho cô ở lại nơi này, chúng tỏ là trong đây cô có thể đi lại xung quanh, nhưng mà văn phòng của người đàn ông già này, cũng không thú vị chút nào, thậm chí ngay cả một châu cây xanh cũng không có.
Tất cả những cuốn sách trên kệ đều liên quan đến công việc, chỉ có duy nhất mấy quyển có liên quan đến tư tưởng đạo đức, loại người có tư tưởng trơn trượt như cô hẳn là không thích hợp để đứng ở đây. May mà còn nửa ly trà sữa, cô liền dựa vào nó để tiếp tục cuộc sống của mình vậy.
Sau khi uống xong trà sữa cô thực sự rất buồn chán, sau đó lại đem nhưng sợi tóc li ti trên đầu mình đếm lại, Quý Thần Nham sao còn chưa trở lại, có phải anh quên mất bản thân mình còn có một cô vợ nhỏ đang đợi không.