Chương 64: Ngang Ngược
Chương 64: Ngang NgượcChương 64: Ngang Ngược
"Đúng đúng đúng, xem đầu óc em này, trí nhớ tệ quá đi. Ngày mai em sẽ nói trước cho mợ em một tiếng." Khương Tuệ Ninh cảm thấy như mình vừa quên mất nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho vậy, bước tới nịnh nọt nhận lấy đồng hồ mà Quý Thần Nham vừa tháo xuống: "Em cất giúp anh, anh mau đi tắm đi"
Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, nghĩ tới mấy tật xấu này của cô, không hiểu sao lại cau mày.
Nhưng cuối cùng vẫn đưa đồng hồ cho cô.
"Sáng mai thư ký Trần sẽ ra ngoài làm việc, sau đó tôi sẽ bảo cậu ấy tới đón em."
"Không cần không cần, tự em bắt xe đi được rồi." Ngày mai cô tính gửi hết tiền trong tay vào sổ tiết kiệm, có thư ký Trần đi theo không tiện chút nào.
Mặc dù thư ký Trần sẽ không nhìn xem cô để dành được bao nhiêu tiền, nhưng bản thân cô lại không muốn bất cứ ai biết chuyện cô gửi tiết kiệm.
Quý Thần Nham không nói gì, xem như đồng ý.
Khương Tuệ Ninh xác định chuyện kiểm tra sức khoẻ của Quý Thần Nham rồi, xem như đã hoàn thành một chuyện lớn nên mới nằm trên giường vài phút đã ngủ mất...
Ngày hôm sau dậy rất sớm, lúc xuống lầu Quý Thần Nham đã đi tới Bộ, chỉ còn mỗi Quý Tử Thư đang ngồi trên bàn ăn gì đó thôi.
"Chào buổi sáng." Khương Tuệ Ninh nhìn cậu cứ như đang nhìn Thần Tài nhỏ, thân thiện chào hỏi cậu.
Sắc mặt Quý Tử Thư không tốt lắm, có điều vẫn đáp lại lễ phép,"Chào buổi sáng."
Khương Tuệ Ninh ăn sáng xong nhìn thoáng qua đồng hồ, còn chưa tới tám giờ.
Cô xoay người lên lầu lấy túi xách rồi nói một tiếng với dì Lưu, sau đó mới ra cửa.
Kết quả vừa ra cửa đã thấy Quý Tử Thư còn đứng ở đó, cô thấy bất ngơ nên hỏi: "Cậu còn chưa đi? Không sợ muộn à?" Giờ vào học của trường cấp ba ở thời đại này muộn vậy sao?
"Còn sớm." Quý Tử Thư nói rồi treo cặp sách trên vai, cùng đi ra ngoài khu nhà chung với Khương Tuệ Ninh.
Tới trạm xe buýt công cộng, cô mới biết thời này mỗi trạm xe buýt chỉ có một tuyến, hơn nữa Quý Tử Thư nói cho cô hai người bọn họ ngồi cùng một xe, điểm dừng của hai người cũng chỉ cách nhau một trạm, vậy thì khéo rồi, cô không cần lên xe rồi phải hỏi tài xế xem phải xuống ở trạm nào.
Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng xe buýt ở thời đại này rất vắng, không ngờ vẫn có giờ cao điểm.
Trên xe đầy người đi làm và người đi học chen chúc nhau, đừng nói tìm chỗ ngồi, người ta còn đứng chen lúc nhúc kìa.
Lúc này có mấy cậu nhóc cùng tuổi với Quý Tử Thư vẫy tay với cậu, Khương Tuệ Ninh đoán có thể là bạn học của cậu.
Cô nhìn thoáng qua Quý Tử Thư, thằng nhóc này được đấy, vậy mà vẻ mặt cậu lại bình thường, hoàn toàn không thèm phản ứng với bạn mình.
Đúng là một đứa bé kỳ quặc, cũng không biết với cái tính hay giả bộ này thì cậu có bạn bè gì ở trường hay không.
Đang nghĩ vẩn vơ thì xe đột nhiên lăn bánh, cô còn chưa nắm chắt tay vịn nên cả người không tự chủ được ngã ra sau.
Quý Tử Thư dùng một tay nắm tay vịn, một tay đỡ lấy người suýt ngã sấp xuống, dù sao cũng biết lý do tại sao lão Qúy lại kêu mình chờ cô đi chung là øì, đến đi xe buýt cũng đứng không vững, nói không chừng nếu hôm nay cậu không đưa còn lạc đường chứ chẳng chơi.
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng vươn tay nắm chắt tay vịn, tài xế ở thập niên 70 này cũng mạnh thật, chạy như hỏa tiễn luôn, vừa mới lăn bánh đã khiến cô suýt văng đi mất, sau khi đứng ổn thì cô mới nhớ phải nói lời cảm ơn với Quý Tử Thư: "Cảm ơn nhé."
Quý Tử Thư liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Khương Tuệ Ninh không để ý cậu nhóc kỳ quái này, nhanh chóng đứng vững.
Kết quả không ngờ cậu lại xoay người gạt đám người ra rồi chen vào, sau đó vỗ bả vai cậu bạn hồi nãy vẫy tay với cậu.
"Cậu đứng dậy."
Hình như người bị Quý Tử Thư võ rất sợ cậu thì phải, lập tức đứng lên.
Sau đó Quý Tử Thư đặt cặp sách của mình lên ghế.
Khương Tuệ Ninh hết hồn mở to hai mắt nhìn dáng vẻ đại ca trường học này của Quý Tử Thư, ngang ngược vậy à?
Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã nghe thấy Quý Tử Thư kêu một tiếng với mình: "Dì lại đây ngồi đi."