[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 68 - Chuong 68: Cam Lanh

Chuong 68: Cam Lanh Chuong 68: Cam LanhChuong 68: Cam Lanh

Sau khi ra ngoài, anh vẫn theo lẽ thường khom lưng ôm Khương Tuệ Ninh quay về gối đầu của cô, nhưng khi anh vừa bế cô lên, người trong lòng ngực giãy giụa rất mạnh, còn ưm ưm một hồi.

Quý Thần Nham cảm thấy khác thường, bèn buông người xuống, sau duỗi tay đặt lên cái trán của cô, nóng đến đáng sợ.

"Khương Tuệ Ninh." Anh duỗi tay vỗ nhẹ gương mặt cô.

Lúc này mới thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.

Anh gọi thêm vài tiếng nữa, người người thanh trên giường chỉ ram ri cũng không mở mắt ra.

Quý Thần Nham không kịp mặc áo khoác đã vội vàng xoay người chạy xuống lầu.

Dì Lưu vừa mới thu dọn xong, thấy anh chạy xuống lầu bèn hỏi: "Đồng chí Quý, có chuyện gì sao?”

"Khương Tuệ Ninh phát sốt, tôi đi lấy ít thuốc."

"Có cần mời bác sĩ không?" Dì Lưu nghĩ có thể là buổi tối cô đắp người tuyết nên bị cảm lạnh.

Quý Thần Nham đứng trước ngăn tủ cầm nhiệt kế và thuốc hạ sốt: "Dì gọi điện cho thư ký Trần, bảo cậu ấy đi mời bác sĩ đến đây một chút."

"Được" Quý Thần Nham quay lại phòng ngủ, lại gọi tên Khương Tuệ Ninh và lần, lúc này cô có mở mắt ra, nhưng mà bởi vì đang phát sốt, cả người trông mơ màng.

Quý Thần Nham vừa định cho cô uống thuốc, cô đã nghiêng đầu chìm vào hôn mê.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể bế người lên, làm cô dựa lưng vào lòng ngực mình ngực, duỗi tay vòng ra sau gáy đến cằm cô, nâng gương mặt cô lên, đưa ly nước đến đút cô uống một ít.

Khương Tuệ Ninh đã bị sốt làm miệng khô lưỡi khô, môi vừa gặp phải chất lỏng ấm áp đã gấp áp không chờ nổi mà hấp thu.

Có lẽ là đã uống nước, nên Khương Tuệ Ninh lại mơ màng mở to đôi mắt.

Ý thức của cô thoáng tỉnh táo một chút, nhưng mà lại phát hiện mình bị Quý Thần Nham ôm vào trong lòng ngực, còn anh lại đang vùi đầu mở cúc áo của mình.

Không biết vì sao trong đầu Khương Tuệ Ninh lại hiện lên một suy nghĩ biến thái như thế này, cô sợ tới mức vội vàng đè đôi tay đang lộn xộn kia lại.

Hai người ngủ chung lâu như vậy, Quý Thần Nham chưa từng có quá phản ứng gì, cô cũng xem anh là chị em, không ngờ nửa đêm thức tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Chẳng lẽ con người anh là đến nửa đêm mới làm chuyen nay?

Đột nhiên cô nhớ tới một bộ phim điện ảnh từng xem trước đây, vào ban ngày người đàn ông bày ra vẻ nghiêm túc vô dục vô cầu, nhưng đến buổi tối lại lén lút cho vợ mình uống thuốc mê rồi làm chuyện đó, còn quay lại, mỗi khi nhàn rỗi không có việc gì lại lấy ra xem.

"Không cần..."

Khương Tuệ Ninh bị dọa khóc.

Vốn dĩ cô đang bị sốt, cả người như là con cá mắc cạn, miệng lúc đóng lúc mở hô hấp, đuôi mắt ửng đỏ, hốc mắt ngập nước.

Giọng nói cũng bởi vì sợ hãi mà mềm đến rối tỉnh rối mù, cả người không có dáng vẻ từ chối, ngược lại là giống một loại dụ dỗ.

Quý Thần Nham thật sự không ra tay, bởi vì tay của anh đang bị Khương Tuệ Ninh đè vào nơi mêm mại kia của cô.

Nếu anh rút ra thì sẽ mang đến nhiều tiếp xúc hơn.

Cho nên anh yên lặng không có động gì khác, nhưng mà đôi con ngươi màu nâu hơi thay đổi, thì ra cô cũng biết sợ.

Có mưu đồ xấu nhưng không có gan làm chính là nói cô đúng không?

Sau khi hiểu rõ bản chất của cô, Quý Thần Nham không nhịn được mà thở ra một hơi. Trong khoảng thời gian này anh thật sự bị cô gái nhỏ này làm cho không biết giận, thì ra cô chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.

"Tỉnh thì tự mình bỏ vào đi."

Khương Tuệ Ninh:...

Còn muốn tự mình bỏ vào sao, quả nhiên anh chính là tên biến thái, không cần đâu, mẹ ơi cứu conll

Khương Tuệ Ninh nghe nói tên biến thái đều có tâm lý thay đổi rất méo mó, sẽ không để ý sinh mạng của người khác, cô sợ trực tiếp từ chối sẽ chọc giận anh, nên chỉ có thể run rẩy nói: "Em không biết."

Chỉ là cô vừa dứt lời đã nhận ra trong tay bị nhét một thứ gì đó lành lạnh.

Cô cúi đầu thì thấy là một cái nhiệt kế thủy ngân.

Sắc mặt của Khương Tuệ Ninh lập tức trở nên rất xuất sắc, các loại màu sắc thay phiên trình diễn, cái sau tiếp nối cái trước, như sợ bị giành mất nổi bật vậy.
Bình Luận (0)
Comment