[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 70 - Chương 70: Lộ Ngực

Chương 70: Lộ Ngực Chương 70: Lộ NgựcChương 70: Lộ Ngực

Uống một ly nước vào trong miệng, một nửa đã theo cổ chảy xuống vào trong quần áo.

Mãi cho đến khi cô đã nuốt thuốc vào bụng, người đàn ông này mới buông cô ra.

"Kẻ lừa đảo."

Anh vừa thu tay lại, Khương Tuệ Ninh lập tức lưu loát chạy ra ngoài, chỉ là cô đã đánh giá cao tình trạng hiện tại của mình hiện, trong lúc xoay người, cô lập tức cảm thấy đau đầu chóng mặt, tự mình ngã lên giường.

Cô cảm thấy mình thật uất ức, cũng không đứng dậy, cứ nằm như vậy trừng mắt u oán nhìn anh.

Quý Thần Nham cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa lúc dừng ở trước ngực của cô. Trên người cô là áo ngủ bằng vải cotton màu trắng, sau khi dính nước thì trở nên trong suốt, cô không có mặc áo lót, lúc này giống như đang trần như nhộng vậy.

Hai luông mềm mại nhấp nhô theo hô hấp của cô, đối với đàn ông mà nói, nó như đang mời gọi anh muốn làm gì thì làm.

Ánh mắt Quý Thần Nham đen tối hơn. Hình như Khương Tuệ Ninh cũng phát hiện ra, cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh...

Khương Tuệ Ninh:...

Được rồi, gương mặt này có cần hay không cũng không sao cả, dù sao thì ngoài đẹp ra cũng không CÓ gì.

Cuối cùng vẫn là Quý Thần Nham đắp chăn lại giúp cô, sau đó đi đến tủ quần áo tìm áo ngủ cho cô.

Chờ đến lúc bác sĩ tới, Khương Tuệ Ninh đã ngủ lại rồi.

Bác sĩ là một bác sĩ nữ, nghe Quý Thần Nham nói cô sốt 39 độ, cô ấy lại đo nhiệt độ một lần nữa, nhiệt độ tạm thời còn chưa giảm xuống, còn tăng lên một chút.

Nhưng mà cô ấy thấy người trên giường đang không ngừng ra mồ hôi, bèn nói: "Thủ trưởng Quý, có khả năng sau nửa đêm bệnh nhân sẽ hạ sốt, nhưng mà trước khi hạ sốt vẫn cần phải liên tục giảm nhiệt vật lý, anh nên dùng nước ấm pha cồn lau chà toàn thân cho cô ấy, ướt đẫm mồ hôi cũng cần đổi áo ngủ, nên không sẽ sốt cao hơn."

Sau khi tiễn bác sĩ đi, đì Lưu giúp đỡ pha nước ấm với cồn xong cũng đi xuống lầu.

Quý Thần Nham nhìn người nằm trên giường, lặng im vài phút, sau đó bắt đầu khom lưng cởi quần áo cho cô.

Toàn bộ quá trình Khương Tuệ Ninh đều không có tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy cả người hơi lạnh một chút, sau đó là rất lạnh lẽo, nhưng đối với người phát sốt như bị bắt lên giá nướng như cô mà nói, cảm giác này là thoải mái chưa từng có. Bởi vì quá thoải mái, nên cô đã trực tiếp ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau.

"Đồng chí Khương, cô xuống rồi à? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Dì Lưu đi mua đồ ăn xong vừa đến nhà thì nhìn thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu.

"Dì Lưu, tôi khá hơn nhiều rồi." Khương Tuệ Ninh khẽ ho một tiếng, ngoài cổ họng có chút đau ra, cô không cảm thấy có nơi nào không thoải mái nữa, xem ra sức khỏe của cô vẫn rất tuyệt, hai chén canh gà hầm nhân sâm tối hôm qua cũng không phải ăn uổng phí.

"Tốt là tốt rồi, cô màu ngồi xuống đi, đừng đứng đó đón gió lạnh." Dì Lưu vừa nói vừa đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm cho Khương Tuệ Ninh.

"Tôi có hầm cháo cho cô, cô ăn một ít trước rồi uống thuốc."

Khương Tuệ Ninh uống mấy ngụm nước, mặc dù tối hôm qua cô không tỉnh táo lắm, nhưng cô rõ chuyện Quý Thần Nham đút thuốc cho mình, đến bây giờ vị cay đắng của thuốc kia vẫn còn đọng lại trong khoang miệng cô, cô không hề suy nghĩ đã từ chối: "Dì Lưu à, tôi đã khỏe rồi, không cần uống thuốc đâu."

Hiện tại xem như cô đã biết ở niên đại này, tất cả thuốc đều là loại thuốc tây vừa lớn vừa đắng này, cô không muốn uống, dù sao Quý Thần Nham cũng không có ở đây, không ai đút cô uống thuốc.
Bình Luận (0)
Comment