Chuong 72: Ngay Nghi
Chuong 72: Ngay NghiChuong 72: Ngay Nghi
Khương Tuệ Ninh có em trai, ngày thường ở nhà cũng có quan hệ rất tốt với em trai, nên cô cũng rất tự nhiên xem Quý Tử Thư như em trai của mình. Hơn nữa sau một khoảng thời gian ở chung, cô phát hiện cậu chàng Quý Tử Thư này rất lễ phép, mặc dù thích làm ra vẻ ngầu, nhưng ở chung rất tốt, không có tính tình xấu và bố láo của cậu ấm.
Hơn nữa mấy ngày cô bị bệnh này, nghe dì Lưu nói Quý Tử Thư rất tự trách, cậu cảm thấy là mình lôi kéo cô đắp người tuyết mới hại cô bị bệnh, người cũng yên tĩnh hơn.
Quý Tử Thư cũng không phải muốn mua cái gì, là bởi vì bà nội gửi tiền cho cậu, cậu đi lấy tiền rồi thuận tiện đi dạo luôn.
"Chút vật dụng học tập."
"Được." Khương Tuệ Ninh cũng định mua một ít đồ vật, tiết trời càng ngày càng lạnh, cô cần chuẩn bị trang phục mùa đông.
Dì Lưu nói công ty bách hóa của thành phố có quần áo may sẵn, cô chuẩn bị đi xem thử.
Ăn cơm xong, hai người chuẩn bị xuất phát.
"Dì Lưu, chúng tôi ra ngoài nhé." Khương Tuệ Ninh nói với dì Lưu đang rửa chén phòng bếp.
"Được, hai người mặc dày một chút." Dì Lưu lau tay trên tạp đề, đi ra nhìn hai người mặc dù theo tuổi không thể nói là mẹ hiền con thảo, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hài hòa, bèn hỏi: "Trưa nay hai người có về ăn cơm không?"
"Không trở về." Đây là Quý Tử Thư trả lời.
Hả? Không trở về ăn cơm? Chắc không phải thẳng nhóc thối này để mình mời khách đấy chứ?
Cô cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Quý Tử Thư một chút, cô rất nghèo: "Tôi không có tiền mời khách ăn cơm đâu."
Quý Tử Thư không để ý đến cô, ánh mắt có chút thâm trầm nhìn cô một cái, đi ra ngoài trước cô một chút.
Khương Tuệ Ninh lạc lại phía sau một chút. Cùng lắm là mời cậu ăn một chén mì, thật sự không thể thêm gì nữa, cô kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng.
Hôm nay bọn họ rất may mắn, lúc lên xe còn một chỗ ngồi trống, Khương Tuệ Ninh giả vờ khiêm nhượng một chút: "Hay là cậu ngồi đi?"
"Tôi không ngồi."
Quý Tử Thư còn chưa nói xong, Khương Tuệ Ninh đã đặt mông ngồi xuống. Quý Tử Thư nhìn cô một cái, biểu cảm lạnh nhạt, tự động đi tới đứng bên người cô.
Hôm nay trên đường có tuyết đọng, cho nên tài xế lái xe hơi chậm một chút, Khương Tuệ Ninh chống cánh tay nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nơi xa là một mảnh tuyết trắng xóa, trên ngọn cây phủ đầy băng tuyết, cảnh tượng thật xa lạ.
Lúc cô đến đây, trong nhà vẫn là tháng ba mùa xuân, vốn dĩ cô đang hẹn bạn thân vào cuối tuần đi ra hồ nướng BBQ, nguyên liệu nấu ăn đã được cô mua xong bỏ vào tủ lạnh, nhưng vừa mở mắt đã tới thập niên 70 xa lạ này, còn có thêm một ông chồng và con trai...
Ôi, điều quan trong là đống nguyên liệu nấu ăn kia ngốn của gần gần năm trăm, vậy mà cô không được ăn một tiếng, quá hời cho cô bạn thân kia.
Quý Tử Thư nghe cô thở dài nên cúi đầu nhìn thoáng qua, cô đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, biểu cảm cô đơn.
Cậu nhìn theo ánh mắt của cô, ngoài một ông cụ bán khoai lang đỏ ở ven đường ra thì không còn gì cả.
Hai người trực tiếp ngồi xe đến trạm ở trung tâm mua sắm quốc doanh kia. Khương Tuệ Ninh vừa xuống xe đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tòa nhà cao bảy tầng trước trước mắt làm, thì ra lúc này đã khí thế như vậy rồi sao?
Hơn nữa số người đến rồi đi ở trước cổng cũng không hề thua kém lưu lượng khách đến trung tâm mua sắm ở đời sau.
Hôm nay là chủ nhật, cũng xem như là ngày nghỉ.
Trên đường có không ít người.
Phía trước thế nhưng còn có một rạp chiếu phim, cao bốn tang lau trên đỉnh treo mấy chữ màu đỏ thật to 'Rạp chiếu phim Đông Thành'.
Đối diện bên kia đường cái lại là nhà hát lớn của Đông Thành, trên cửa còn dán hôm nay tên vở kịch sẽ diễn trong hôm nay.
Bên trái trung tâm mua sắm quốc doanh có một bãi đất trống rất lớn, chuyên dùng làm bãi đậu xe đạp cho người đi dạo phố. Sau khi đi vào phải trả tiền ở cổng trước, giao tiền xong sẽ nhận một tấm thẻ treo trên xe đạp, xem như bãi đậu xe nguyên thủy.