Chương 73: Đi Dạo
Chương 73: Đi DạoChương 73: Đi Dạo
Ái chà, cô cảm thấy mình giống như lần đầu tiên được vào thành phố, nhìn cái gì cũng cảm thấy thật mới mẻ.
Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ mới lại của cô, nhịn không được mà nhíu mày. Nơi cô sinh sống không có những cái này sao?
Cậu nhìn thấy phía trước vừa lúc có một chiếc xe đẩy tay kéo một lò nướng bằng thiết đang bán khoai lang nướng, nghĩ đến vừa rồi cô thở dài ở trên xe, cậu hỏi: "Cô có muốn ăn khoai lang nướng không?”
Khương Tuệ Ninh nghe cậu nói vậy, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu, thầm nghĩ cái thằng nhóc hư đón này khi ra ngoài trong mắt đều là đồ ăn sao?
Nhưng mà khoai lang đỏ đó nướng lên thơm thật đấy, vị ngọt sắp tràn ra rồi. Nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn cố gắng nhịn xuống, hôm nay muốn mua thì chắc chắn phải mua hai cái, giữa trưa còn phải mời cậu ăn mì nữa, mẹ nói, vượt mức chỉ tiêu nghiêm trọng.
Không ăn, không ăn.
“Tôi không ăn."
Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ rối rắm do dự của cô, lại nghĩ đến câu nói trước khi ra khỏi nhà của cô, cậu đưa ra một kết luận, có khả năng lão Quý chưa cho cô tiền. Nhưng mà không đúng, không phải ngày hôm đó mình mới cho cô mấy trăm hay sao?
Thôi, có lẽ là cô muốn mua nhiều đồ, chút tiền đó không đủ.
"Tôi muốn ăn, thuận tiện mua cho cô một cái vậy." Quý Tử Thư nói.
"Cậu còn tiền sao?"
"Tiền mua cái khoai lang đỏ thì vẫn phải có." Quý Tử Thư nói rồi bước nhanh về hướng xe bán khoai lang đỏ ở bên cạnh.
Khương Tuệ Ninh vội chạy theo. Không ngờ thằng nhóc thối này vẫn còn tiền, chỉ cần cậu đưa tiền thì đương nhiên mình muốn ăn.
Ông cụ bán khoai lang đỏ nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi tới, vội vàng thân thiện tiếp đón: "Đồng chí muốn mua khoai lang đỏ sao? Khoai lang đỏ vừa ngọt vừa thơm."
Quý Tử Thư gật đầu: "Cho tôi hai củ khoai lang đỏ, muốn nướng mềm một chút."
Ông cụ chọn lửa hai củ khoai lang đỏ vừa mềm vừa ngọt trong một đống khoai lang đỏ rồi đưa cho Quý Tử Thư.
Quý Tử Thư đưa cho Khương Tuệ Ninh một củ, còn mình cầm một củ trong tay.
Khương Tuệ Ninh vội vàng vui sướng hài lòng nhận lấy: "Cảm ơn."
Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, bản thân cũng đi theo cười một chút.
Trung tâm mua sắm quốc doanh có nhiều người, nhưng mà quần áo may sẵn lại không nhiều lắm, chỉ hai ba quầy, hơn nữa kiểu dáng cũng vô cùng đơn giản, Khương Tuệ Ninh chọn tới chọn lui mới chọn được một cái.
Cũng không biết quần áo của nguyên chủ là mua ở nơi nào, hình như đều rất đẹp, không hề giống của niên đại này, càng giống đời sau.
Quý Tử Thư thấy Khương Tuệ Ninh đi dạo nửa ngày chỉ mua một thứ, kinh ngạc hỏi: "Dạo nửa ngày chỉ mua một thứ sao?"
"Ừm, mấy cái khác đều không đẹp." Thật sự không được thì cô trở về hỏi dì Lưu một chút, thử xem việc làm quần áo này có thể là cô cung cấp bản vẽ, còn bọn họ làm theo không.
Xem dáng vẻ chau mày ủ rũ của cô, Quý Tử Thư xác định người cha kia của mình thật sự không cho cô tiên.
"Còn đi dạo nữa không?" Cậu hỏi.
"Đi dạo chứ, tôi thấy ở dưới lầu có bán khăn quàng cổ bằng len cừu, còn có bao tay nữa, chúng ta đi xem đi."
Quý Tử Thư còn nghĩ cô còn không có tiền mua quần áo thì sao có thể để ý hàng len sợi này, thứ này càng đắt tiền hơn.
Bất quá cậu không nói gì, cùng cô đi xuống lầu. JU niên đại này quân áo rất xấu, nhưng khăn quàng cổ bằng len cừu lại rất được, có màu đen, màu xám và màu xanh nhạt.
Khương Tuệ Ninh bảo nhân viên bán hàng lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xám trước, cô kiểm tra nguyên liệu rồi nói với Quý Tử Thư: "Nào, thử xem." Nói rồi cô nhón chân quấn lên cổ cậu.