Chương 75: Đuổi Theo
Chương 75: Đuổi TheoChương 75: Đuổi Theo
Quý Tử Thư thì sắc mặt như thường, nghe cô giải thích cũng không nói gì, giúp đỡ nhận lấy đồ vật Khương Tuệ Ninh đã.
Chủ quây cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."
Khương Tuệ Ninh ngoài cười nhưng trong không cười mà lắc đầu, dẫn Quý Tử Thư đi ra ngoài.
Lúc đi ra đến cổng, cô đã bị gió lạnh thổi đến mức run rẩy một chút, vội vàng kéo khăn quàng cổ của mình lại, che khuất đôi tai để lộ ra bên ngoài.
"Cậu cũng đeo khăn quàng cổ lên." Khương Tuệ Ninh lấy chiếc khăn quàng cổ màu xám kia ra.
Quý Tử Thư cũng rất nể tình mà không từ chối, học theo dáng vẻ của Khương Tuệ Ninh, quấn khăn quàng cổ kiểu khóa rút, cũng kéo một phần quấn chồng lên che khuất lỗ tai.
Sau khi làm xong, cậu nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, như là đang hỏi cô như vậy đã được chưa?
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, vô cùng vừa lòng, có cảm giác như người mẹ nở nụ cười vừa lòng sau khi bắt thằng con thỏa hiệp mặc quần áo mùa đông, cười nói: "Được rồi, lúc này mới đúng, có ai không sợ lạnh đâu."
Giữa trưa là Quý Tử Thư mời cơm, vốn dĩ Khương Tuệ Ninh nói ăn một chén mì là được rồi, nhưng đứa nhỏ này nhất quyết phải dẫn cô đến tiệm cơm quốc doanh.
Một bữa cơm tiêu tốn mười mấy đồng tiền và phiếu, không cần nói Khương Tuệ Ninh đau lòng đến mức nào. Đứa nhỏ này thật là, cái nên tiêu xài thì không tiêu xài, cái nên tiết kiệm thì không tiết kiệm, nói thật đồ ăn ờ tiệm cơm quốc doanh kia còn không ngon bằng cơm dì Lưu làm.
Cơm nước xong xuôi, đứa nhỏ hư đốn này lại nói muốn đi rạp hát xem múa rối, người mẹ già Khương Tuệ Ninh thật sự rầu thúi ruột, đúng là tiêu tiền như nước chảy.
"Cậu thích múa rối? Hay là về nhà tôi biểu diễn cho cậu xem, cậu đưa tiền cho ta, cậu biết múa rối bóng chứ, tôi còn có thể biểu diễn cái đó."
Cô vừa nói dứt lời, Quý Tử Thư đã thật sự đưa một ít tiền cho cô, năm, sáu tờ đại đoàn kết.
Khương Tuệ Ninh hiểu rõ, đứa nhỏ này là thật sự có tiền.
"Lâu rồi tôi chưa đi rạp hát xem múa rối, tiền này cho cô, cô đi xem cùng tôi đi."
Khương Tuệ Ninh nhìn cậu nhìn mình với dáng vẻ vô cùng đáng thương như chú chó nhỏ, đáy lòng mẹ già lập tức bị kích thích, thôi thôi, nể mặt tiền cũng không thể làm cậu thất vọng được.
Ở niên đại này các hạng mục giải trí không có nhiều như đời sau, một vở diễn múa rối cũng đầy người ngồi xem. Nhưng mà biểu diễn thật sự không tệ, dù sao Khương Tuệ Ninh cũng ngồi cười từ đầu đến đuôi.
Đến khi tan cuộc vẫn còn lưu luyến không rời, ngược lại người nhốn nháo muốn đến xem là Quý Tử Thư lại có phản ứng rất bình thường.
Thật là lãng phí tiền.
Hai người đi ra ngoài thì gặp người bán kẹo hồ lô, Khương Tuệ Ninh mua hai xiên và đưa cho Quý Tử Thư một xiên.
Hai người vừa nhai kẹo hồ lô vừa đi đến trạm xe buýt.
"Lãnh đạo, đó không phải đồng chí Khương sao? Bên cạnh cô ấy là Tử Thư đúng không."
Quý Thần Nham ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Khương Tuệ Ninh dẫn theo Quý Tử Thư vừa ăn quà vặt vừa đi về phía trước.
Không biết hai người đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn ra Khương Tuệ Ninh rất vui vẻ, cô vẫn luôn tươi cười.
Quý Tử Thư thì lại không hoạt bát giống như cô, bất quá cậu vẫn luôn mỉm cười thật khẽ, hơn nữa vẫn luôn ăn kẹo hồ lô ở trong tay.
"Tử Thư thích ăn những món này từ khi nào vậy?" Bí thư Trần nhìn hai người ở ven đường, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút xứng đồi.
Hơn nữa hắn nhớ rõ Quý Tử Thư chưa bao giờ ăn mãy thứ này, hiện tại lại trở nên tham ăn giống như đồng chí Khương.
Nhưng mà hắn mới nói dứt lời đã cảm nhận được ánh mắt của lãnh đạo ở phía sau lưng như mang theo một lớp băng.
Cậu vội vàng ngậm miệng lại.
"Lái xe qua đi, đón bọn họ."
"Vâng, lãnh đạo." Tài xế nhìn thoáng qua bên kia, trực tiếp xoay tay lái đuổi theo hai người đi ở phía trước.
Khi xe của Quý Thần Nham ngừng ở bên cạnh hai người, hai người bọn họ đều có chút sửng sốt.