Chương 77: Hướng Đi Tương Lai
Chương 77: Hướng Đi Tương LaiChương 77: Hướng Đi Tương Lai
Không ngờ dì Lưu lại hiểu sai, nhưng mà cô cũng không định giải thích, điều này không phải chứng minh cô hiền huệ sao?
Quý Thần Nham xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng tiếng thở dài một hơi qua khoang mũi: "Cảm ơn eml”
"Không cần khách khí."
Khương Tuệ Ninh đã biết tính lễ phép của Quý Tử Thư bắt nguồn từ đâu rồi, quả nhiên cha mẹ chính là giáo viên đầu tiên của bọn trẻ.
Không hổ là cha của nam chính, thật là cả nhà đều là người lễ phép.
Quý Tử Thư không hiểu vì sao hai người lại đột nhiên khách khí như vậy, vội đổi giày rồi đưa đôi bao tay trong tay cho Khương Tuệ Ninh.
Cô vội cầm lấy chạy vào trong phòng bếp, không biết cụ thể là nói cái gì, nhưng lại truyền ra tiếng cười của cô và dì Lưu.
Quý Thần Nham còn phải xách hành lý về phòng, cũng không đừng lại lâu mà trực tiếp đi lên lầu. Quý Tử Thư vội chạy theo, đưa quần áo mà Khương Tuệ Ninh mua cho cha mình: "Đây là quần áo cô ấy mua."
Quý Tử Thư thấy cha mình nhận quần áo mà không nói gì, cậu suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Hình như cô ấy rất tiết kiệm, hôm nay đi dạo rất nhiều nhưng chỉ mua một món đồ, ngay cả ăn một củ khoai lang nướng cũng luyến tiếc." Cô tiết kiệm nhưng vẫn mua rất nhiều đồ cho cả nhà như vậy, chắc là cha cậu có thể hiểu Khương Tuệ Ninh thiếu tiền đúng không?
Rất tiết kiệm? Quý Thần Nham nhớ tất cả tiền trong nhà đều ở chỗ cô, vì sao lại tiết kiệm chứ?
Anh còn chưa nghĩ thông thấu thì Khương Tuệ Ninh đã lên lầu.
Khương Tuệ Ninh tiến vào đã nhìn thấy Quý Thần Nham dùng một tay cởi cúc áo bộ đồ quân đội, có loại cảm giác như một tay kéo cà vạt.
Hít.. Chết mất.
"Thư ký Trần nói ở nơi dừng chân anh ngủ lều trại, rất mệt đúng không, em pha nước tắm cho anh nhé?"
Trong phòng tắm có bồn tắm, hầu như Quý Thần Nham không sử dụng, nhưng mà hôm nay hiếm khi anh lại gật đầu: "Được."
Khương Tuệ Ninh khe ca hát, vui sướng đi vào pha nước tắm cho anh.
Quý Thần Nham thấy cô đi vào, tiếp tục cởi áo khoác, đột nhiên cây bút trong túi áo khoác rơi xuống lăn đến chân giường.
Anh vươn tay xoay người đi nhặt, phát hiện ở chân giường có một tờ giấy gấp gọn gàng.
Anh tiện đường nhặt tờ giấy viết thư được gấp gọn gàng lên, tiện tay mở ra.
Sáng sớm nay Khương Tuệ Ninh vừa mới sử dụng bồn tắm, cho nên không cần phải rửa quá kỹ. Nhưng mà cô biết có thể con người Quý Thần Nham có chút thói ở sạch, cho nên cô vẫn dùng nước sạch rửa lại một lần nữa cho anh.
Chờ rửa sạch sẽ xong, cô bắt đầu rót nước vào bên trong, trong lúc chờ nước đầy, Khương Tuệ Ninh suy nghĩ một vấn đề.
Cô cảm thấy mình vẫn nên quy hoạch cuộc đời của mình một chút, năm sau khôi phục thi đại học, cô nên đi thi đại học hay là nhân lúc kinh tế mở ra đi làm buôn bán đây?
Thật ra cô đã đi học đại học rồi, không muốn đi cho lắm, hai là cô trực tiếp làm buôn bán đi.
Nhưng mà cô lại sầu không biết nên kinh doanh gì đây, có quá nhiều lựa chọn, cô lại có chứng khó chọn lựa.
"Nước tràn ra rồi." Quý Thần Nham ở cửa nhìn cô đã nửa ngày, không biết cô đang suy nghĩ cái gì, mãi cho đến khi nhìn thấy nước tràn ra mới lên tiếng nhắc nhở cô.
Khương Tuệ Ninh bị nhắc nhở lập tức lấy lại tỉnh thần, nhưng cô quên trong tay đang cầm vòi hoa sen, lúc xoay người lạo, vòi hoa sen rọi thẳng lên người Quý Thần Nham.
Anh duỗi tay che trước đôi mắt, nhưng mà trên người đã gần như bị xối ướt hết. Khương Tuệ Ninh sợ đến mức vội vàng khóa nước lại, duỗi tay lấy khăn lông muốn lau nước cho anh.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, màu trắng và màu da hòa quyện vào nhau, phác họa ra đường cong cơ thể cường tráng.
Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình sắp chảy máu mũi rồi, mỗi lần lau là lại muốn dùng tay sờ một chút, cô thật sự rất mê cơ bụng đó.
Móa, hình như nhìn xuống chút nữa có đường nhân ngư.
Quý Thần Nham nhìn theo động tác của cô, nhìn ánh mắt không kiêng nể gì của cô, chợt nghĩ đến dáng vẻ cô sợ hãi trong đêm bệnh đó, anh khe véo tay cô, không cho cô cử động.
"Khương Tuệ Ninh."
Khương Tuệ Ninh còn đang say đắm cơ thể của anh, đột nhiên bị gọi tên, cô ngửa đầu ngây ngốc nhìn người có sắc mặt hơi tái xanh.
"Em không sợ hãi đúng không?"