[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 86 - Chuong 86: Tam Long

Chuong 86: Tam Long Chuong 86: Tam LongChuong 86: Tam Long

Ngày khi Khương Tuệ Ninh vừa muốn mở miệng từ chối thì nghe thấy giọng nói khí phách của Quý Tử Thư ở sau lưng.

"Tốt quá, anh trai, anh tốt nhất! Anh trai, anh thật sự rất đẹp trai! Anh trai, anh giỏi nhất! Chơi bị cũng rất giỏi, còn giỏi hơn cả cô nhỏ nữa." Tôn Thiến Thiến thoát khỏi tay của chú hai, lao thẳng vào lòng của Quý Tử Thư, hôm lấy chân của thằng bé như ôm lấy Thần Tài, hai mắt phát sáng lấp lánh.

Khương Tuệ Ninh cũng có chút choáng váng trước hành động này của Tôn Thiến Thiến, con nhóc này giỏi lắm, tốc độ gió chiều nào xoay chiều đấy nhanh thế này, cô thật sự xấu hổ không theo kịp.

Quý Tử Thư bị Tôn Thiến Thiến khen đến mức không nhịn được cười, trực tiếp cuối người bế cô bé lên, nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua kẹo nào."

Tôn Thiến Thiến vòng tay ôm lấy cổ của Quý Tử Thư, nhìn qua còn thân hơn cả anh trai ruột.

Quá tệ, đã không thắng được trò chơi thì chớ, ngay cả cháu gái cũng bỏ rơi cô, trong lòng Khương Tuệ Ninh cảm thấy quá chua xót.

Quý Tử Thư đi được hai bước, lại dừng lại, quay đầu gọi Khương Tuệ Ninh, nói: "Cô có muốn đi cùng không?” "Tôi không đi đâu." Ai thèm chứ, hay là muốn lôi tôi đi để trả tiên cho.

"Lúc mới đến đây, tôi nhìn thấy có người đang bán kẹo hồ lô, cô không muốn ăn sao?"

"Thế ai trả tiền?" Vào thời khắc mấu chốt, đầu óc nhất định phải sáng suốt.

"Tôi."

"Vậy thì đi." Khương Tuệ Ninh cũng không quên hỏi Tôn Thừa: "Anh hai, anh đi cùng bọn em không?”

Tôn Thừa nhìn hai người, cười lắc đầu nói: "Anh không đi đâu, mấy đứa đừng ham ăn quá, lát nữa còn ăn cơm đấy."

"Vâng ạ." Khương Tuệ Ninh nói xong liền đuổi theo Quý Tử Thư.

*x*x*%

"Thủ trưởng Quý, nhanh ngồi xuống đi."

Ông ngoại của Khương Tuệ Ninh tên là Tôn Diệu An, trước đây từng làm bác sĩ trung y tại Bệnh viện y học cổ truyền Nam Thành, năm đó lúc Quý Thần Nham bị thương ở bên đấy cũng do ông ấy chữa cho anh.

Lần này Khương Tuệ Ninh có thể kết hôn bới Quý Thần Nham cũng là vì mối quan hệ này.

"Ông ngoại, ông khách sáo quá rồi, cứ gọi cháu là Thần Nham là được rồi."

"Được, vậy ông cũng không khách sáo nữa." Tôn Diệu An cũng không phải người thích nó những lời nói xã giao, những năm qua, ông đã lên núi xuống nông thôn để chữa bệnh cho rất nhiều người, trong số đó có rất nhiều người có địa vị rất cao, nếu như tất cả đều nói lời khách sáo thì sao có thể làm được gì chứ.

Quý Thần Nham ngồi xuống, sau đó Tôn Diệu An rót cho anh một cốc trà thảo dược, nói: "Uống thử xem có quen uống nó không?"

Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gật đầu nói: "Có mùi dược liệu, rất ngon."

"Vết thương năm đó của cháu không tái phát nữa chứ?" Tôn Diệu An đặt cốc trà xuống hỏi.

"Không ạ."

"Không có là tốt rồi, con người đó, sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Những người già thường hay nói về sự khỏe mạnh, Quý Thần Nham cũng gật đầu đồng ý.

Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng Tôn Diệu An thấy thời gian cũng qua rất lâu rồi, đứng dậy lấy thuốc mỡ mà ông đã điều chế từ lâu đưa cho Quý Thần An nói: "Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ông đã bào chế một ít thuốc mỡ bôi vào huyệt vị để tăng cường sức khỏe, khi nào về nhà cháu cứ dựa theo huyệt vị xoa một chút, bản đồ huyệt vị và tờ hướng dẫn sử dụng viết tay của ông đều ở bên trong đấy."

Quý Thần Nham nhận lấy, sau đó nói: "Cảm ơn ông ngoại ạ." Anh cũng không rõ lắm tại sao ông ngoại lại đưa cho mình loại thuốc này để làm gì, nhưng mà anh cũng không hỏi nhiều, đây là tấm lòng của ông ngoại, anh tất nhiên sẽ nhận lấy.

Khương Tuệ Ninh và cả nhà ở lại nhà của cậu mợ chơi cả một ngày, mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, cả nhà mới quay về đại viện.

Về đến nhà, mọi người đều cảm thấy rất mệt mỏi, đặc biệt là Quý Tử Thư đã cùng đi chơi với Thiến Thiến cả một ngày dài, sau khi về nhà cậu lập tức đi về phòng.

Cũng đã muộn rồi, Khương Tuệ Ninh cũng không lề mề, sau khi rửa mặt xong thì theo thói quen bắt đầu chăm sóc da mặt.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment