[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91: Tiền Ở Đâu

Chương 91: Tiền Ở Đâu Chương 91: Tiền Ở ĐâuChương 91: Tiền Ở Đâu

"Trong tay tôi có một ít tiền, dì giữ giúp tôi đi!" Quý Tử Thư trực tiếp nhắc đến tiền, bản thân cô lại nhà người nhát gan, lỡ cảm thấy cậu có âm mưu gì thì không tốt lắm.

Khương Tuệ Ninh còn đang suy nghĩ xem mình nên tìm lý do gì để từ chối yêu cầu của Quý Thần Nham thì đã nghe Quý Tử Thư đề nghị như thế.

Cô nhẹ nhàng nhìn sang. Le nào vì cha mình rời đi ngay trong đêm đã kích thích đứa nhỏ này điên lên rồi? Cậu còn chủ động nộp tiền lên cho mình giữ giúp?

"Cậu có ý gì?" Đúng như cô đã hiểu sao? Là sau này lớn lên rồi sẽ không cho nữa...

"Không có ý gì cả. Nếu dì cần dùng thì cứ dùng đến. Không phải dì đã từng nói rằng trẻ con giống như tôi mang theo quá nhiều tiến trên người là không hay lắm sao?" Để an ủi cô, cậu sẵn lòng làm trẻ con.

Lúc này Khương Tuệ Ninh giống như bị sét đánh trúng. Tên tác giả thứ bỏ đi kia viết cái quái gì thế nhỉ? Nam chính người ta rõ ràng là một mặt trời nhỏ am áp, làm thế nào lại nói người ta cay nghiệt, vô tình?

Nhìn xem! Người ta còn nhỏ thế này mà giác ngộ cao biết bao. Thế này là cay nghiệt, vô tình sao? Đây quả thực chính là hóa thân của hiền lành. "Cậu có rất nhiều tiên sao?" Khương Tuệ Ninh đắn đo trong giây lát, sau đó lại hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất.

Phía sau đứa nhỏ này còn không phải có cả một núi vàng sao? Lấy mãi lấy mãi cũng không dùng hết ấy chứ.

Thời gian này cũng đâu phải dễ kiếm tiền, mà tiền của cha cậu hiện tại vẫn ở trong tay cha cậu nên chắc chắn tiền này của cậu không phải có được từ chỗ Quý Thần Nham. Lễ nào cậu làm trong chợ đen?

Trong tiểu thuyết, con đường làm giàu của nữ chính bắt đầu từ chợ đen, chẳng lễ nam chính cũng thế? Nhưng thân phận của nam chính không giống vậy, cậu không đến mức vậy chứ?

"Không nhiều lắm. Chỉ là một ít tiền tiêu vặt thôi."

Khi Khương Tuệ Ninh nhìn thấy cậu cầm đến chỗ cô tổng cộng khoảng ba trăm đồng đã khiến cô phải đứng ngồi không yên. Cô bắt đầu tính toán lại vật giá ở thời này.

Tiên lương một tháng là năm mươi cho dân kỹ thuật cao cấp, một lập trình viên ở thời đại sau này có mức lương khoản hai mươi ngàn.

Ba trăm đồng là sáu tháng tiền lương. Một trăm tám mươi ngàn.

Một trăm tám mươi ngàn tiền tiêu vặt? Thế mà cậu còn nói đó là tiền tiêu vặt! Thế này không phải một ít mà là một ít của trăm triệu.

"Cậu nói đây chỉ là một ít sao? Quý Tử Thư, không phải cậu đã làm chuyện phạm pháp rồi chứ?" Với thân phận hiện tại của cha cậu, chỉ cần cậu làm ra chút chuyện gì đó thì không chừng cả nhà cậu cũng xong đời.

Mới xuyên đến đây còn chưa được mấy ngày, cô có ăn khổ cũng không chịu được cảnh này.

"Dì yên tâm đi! Tiền này không có vấn đề gì cả. "

"Cậu có được nhiều tiền thế này ở đâu?"

"Ông bà tôi cho tôi."

Nói đến ông bà, Khương Tuệ Ninh mới nhớ ra mình còn có cha mẹ chồng, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện trong tiểu thuyết, cũng chỉ được viết cho mấy câu. Đúng là họ rất tốt với đứa cháu nội duy nhất là Quý Tử Thư, sau này con trai lại không còn, còn không phải đặt hết tất cả tình thương lên người cậu sao?

Đương nhiên mỗi năm Quý Tử Thư đều đặc biệt cố ý dành thời gian rảnh quay về thăm ông bà nội.

Giống như mỗi một tên bá chủ đều muốn quay về khu nhà cũ của mình, cậu cũng không ngoại lệ. Hàng năm cậu sẽ lấy ra một khoản thời gian nhất định quay về.

Tuy được ông bà nội cho nhưng vì sao cậu lại muốn nộp số tiền này cho mình? Khương Tuệ Ninh về đến phòng mình vẫn chưa hiểu được. Mục đích Quý Tử Thư đột nhiên đưa tiền cho mình là gì nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment