[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 93 - Chương 93: Không Sợ

Chương 93: Không Sợ Chương 93: Không SợChương 93: Không Sợ

Khương Tuệ Ninh chưa lên tiếng đã nhìn thấy ba cậu trai khác đang đuổi theo sau Quý Tử Thư.

"Tử Thư, cậu chờ một chút, không phải nói cùng nhau chơi bóng sao?”

Nhưng mấy cậu bạn kia chạy đến nơi, trông thấy Khương Tuệ Ninh thì sững sờ.

Nụ cười trên mặt Khương Tuệ Ninh vẫn chưa kịp thu hồi lại, cô cũng gật đầu, cười với họ.

"Tử Thư, đây là ai? Chị của cậu à?" Mấy người họ đều sống cùng một đại viện, chưa từng nghe nói cậu có chị gái.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy sắc mặt Quý Tử Thư đã thay đổi, không thể nói là xấu, nhìn thế nào cũng hiện lên vẻ bất lực.

Nhưng cậu vẫn giới thiệu với các bạn học của mình. Cậu nói đây là mẹ kế của mình. Mẹ kế chỉ hơn cậu có hai tuổi, quả thực rất khó tiếp nhận.

"Chắc các cậu là bạn học của Tử Thu, tôi là vợ của cha Tử Thu."

Khương Tuệ Ninh cảm thấy đây là lời giải thích hoàn mỹ nhất, đều là những người sống trong đại viện, điều nên hiểu sẽ hiểu cả.

Mấy cậu bạn sửng sốt, trong đầu đều đang nghĩ đến người mẹ kế của Quý Tử Thư còn trẻ và đẹp thế này. Thảo nào chú Quý không chịu cưới vợ rất nhiều năm nay, thế nhưng đột nhiên lại lẫy vợ.

Cậu bạn vừa gọi Quý Tử Thư phản ứng nhanh nhất, nói: "Dì, chào dì, tôi là Hà Ngộ, đây là Trương Chi Lâm, còn đây là Đằng Duy, chúng tôi đều là bạn học của Từ Thư."

"Đúng rồi, tôi cũng ở cùng đại viện." Hà Ngộ nhấc tay chỉ vào ngôi nhà nhỏ, màu đỏ cách Quý gia không xa lắm, nói: "Nhà tôi ở bên kia."

Khương Tuệ Ninh nghe thấy cái tên Hà Ngộ thì nhận ra đây chính là nam hai, người cơ mưu, chính là trợ lý đắc lực của Quý Tử Thư. Nhưng lúc này không ngờ lại là một cậu trai nhiệt tình, thành thật thế này.

"Chào các cậu." Khương Tuệ Ninh lại mỉm cười, gật đầu với họ.

"Chào... chào dì." Trương Chi Lâm và Đằng Duy hơi ngại ngùng, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không lớn hơn mình mấy tuổi thì khó mà gọi một tiếng "dì", chẳng qua thấy Hà Ngộ đã làm mẫu trước đó nên họ cũng chỉ có thể gọi theo.

Sắc mặt Quý Tử Thư đã trở lại như bình thường. Thật ra cậu cũng không bài xích việc người khác biết mình có mẹ kế, vừa nói trong chốc lát không thể nói ra lời chỉ đơn giản vì không biết giới thiệu như thế nào, cậu thật sự nói không được hai chữ "mẹ kế" với gương mặt kia của Khương Tuệ Ninh.

Có lễ cũng là nỗi phiền não khi tuổi còn quá trẻ. "Các cậu muốn đi chơi bóng sao?" Khương Tuệ Ninh nhớ đến vừa rồi Hà Ngộ có nói đến cuộc hẹn đi chơi bóng của họ.

Quý Tử Thư: "Không."

Ba người còn lại: "Muốn."

Khương Tuệ Ninh: .. Đến cùng là các cậu có hẹn với nhau chưa?

Quý Tử Thư nhớ đến tối qua Khương Tuệ Ninh nhìn thấy cha mình rời đi thì rất cô đơn, hôm nay lại còn cố ý đến rước mình có lẽ cũng là vì ở nhà cảm thấy rất vắng vẻ nên cậu không có ý định đi chơi banh nữa, sẽ ở nhà với cô.

"Cậu bận cái gì mà không chơi? Hiếm hoi lắm mới không có bài tập, chơi một trận đi!" Gần đây Hà Ngộ cảm thấy tính tình của mẹ mình trở nên nóng nảy hơn, không được tốt lắm, cậu mới không muốn về nhà, cậu muốn ở bên ngoài chơi bóng, nhưng kỹ thuật của Trương Chi Lâm và Đằng Duy không được tốt, chơi với họ không tốn chút sức nào.

Kết quả Quý Tử Thư cũng không đi, vậy cậu chơi với ai?

"Không muốn đi." Quý Tử Thư không nói lý do, dù sao cũng chính là không đi.

Hà Ngộ nhìn thấy Quý Tử Thư từ chối thẳng thừng như thế, cậu lại nhìn sang Khương Tuệ Ninh, trong lòng giống như nảy ra một suy nghĩ. Lễ nào Quý Tử Thư sợ người mẹ kế này của mình? Có lẽ là vậy rôi. Rõ ràng trước đó đã hẹn nhau xong rồi, nhưng sau khi nhìn thấy mẹ kế thì từ chối. Xem ra người mẹ kế này không cho phép cậu đi chơi.

Đột nhiên cậu cảm thấy rất đồng tình với Quý Tử Thư. Tuy bình thường tính tình của mẹ cậu khá nóng nảy, nhưng tốt xấu gì cũng không ngăn cản cậu chạy ra ngoài chơi. Bây giờ so sánh với Quý Tử Thư, cậu cảm thấy mình vẫn hạnh phúc hơn.
Bình Luận (0)
Comment