Chương 94: Tăng Hai Cân
Chương 94: Tăng Hai CânChương 94: Tăng Hai Cân
Sau cùng Quý Tử Thư được nhìn bằng ánh mắt đồng tình xách theo cặp sách của mình đi về nhà.
Về đến nhà, Quý Tử Thư cất cặp sách, cởi áo khoác xong thì lập tức chạy xuống lầu giúp dì Lưu nhặt rau.
Khương Tuệ Ninh phát hiện hình như Quý Tử Thư rất chịu khó, việc gì trong nhà cậu cũng có thể giúp đỡ một tay.
Một tay trợ giúp thế này thì cô còn không phải trở thành kẻ rảnh rỗi rồi sao?
Chẳng qua Khương Tuệ Ninh cũng không có ý định muốn thay đổi bản thân, nói thật ra chỉ một số việc trong cuộc sống thế này, cô có làm hay không cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì cả, cứ nằm không vậy.
Thỉnh thoảng một người nằm đó còn có đóng góp hơn cả việc động tay làm gì.
Quý Tử Thư nhặt xong rau, dì Lưu cũng bảo cậu lên phòng khách. Cậu nhìn thoáng qua phòng khách đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang dựa vào ghế sofa, trên mặt đầy vẻ u sầu. Le nào cô vẫn còn buồn? Hay là cậu đến trò chuyện với cô?
Cậu rửa tay xong và đi thẳng ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Khương Tuệ Ninh.
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua cậu. Sao mặt mày lại nghiêm túc thế kia? Chắc không phải đầu óc đã tỉnh táo lại nên muốn hỏi cô về số tiền hôm qua đó chứ?
"Dì..."
Quý Tử Thư vừa mới mở miệng, Khương Tuệ Ninh không hề nghĩ ngợi gì, cô đã trực tiếp đánh gãy lời cậu: "Quý Tử Thư, nam tử hán đại trượng phu, tứ mã nan truy. Cậu phải hiểu đã cho đi thì không thể lấy về. Tôi đã cất số tiền kia rồi, bây giờ lấy ra không được."
Đột nhiên Quý Tử Thư cười một tiếng. Xem ra cậu đã lo lắng thừa thãi rồi.
Thế nhưng dù sao cũng đã bắt đầu, cũng phải nói gì đó, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Đang lúc cậu còn tìm đề tài thì ngoài cửa đã có người gõ cửa.
Quý Tử Thư đứng lên mở cửa, cậu vừa nhìn thấy người đến đây là ai thì lông mày đã cau lại, hỏi: "Sao dì lại đến đây?"
Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng nói này thì bắt đầu tò mò. Ai thế nhỉ?
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng trước cửa ra vào.
Dường như người này cũng nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thấy cô đã lập tức lườm cô. Khương Tuệ Ninh: ... Chắc không phải một người bị giật kinh phòng chứ?
"Tử Thư, dì sẽ theo dượng của cháu về thành phố Bắc ngay lập tức, sau này cháu phải một mình ở lại nơi này. Cha cháu vừa mới cưới vợ, dì sợ cháu bị bắt nạt nên mới cố ý ghé thăm cháu."
Chỉ một câu đã nhắc đến quá nhiều việc. Khương Tuệ Ninh xem như đã biết người này là ai rồi. Đây chính là người dì Quý Tử Thư rất chán ghé, Phùng Du.
Cô biết nguyên chủ vì sao tức giận sinh bệnh, đầu tiên chính là vì người này thường xuyên dùng lời trong lời ngoài chỉ trích mẹ kế ngược đãi con riêng, bất kỳ ai bị đồn như thế mà không tức giận.
Hôm qua còn nói đoán chừng là không gặp nữa, hôm nay lại tìm đến cửa thế này. Trong tiểu thuyết, dường như người này chưa xuất giá cơ mà?
Chẳng qua Khương Tuệ Ninh cũng không phải người dễ bị người ta bắt nạt, cũng đã nói đến đây rồi, cô còn im lặng nữa thì không được lễ phép lắm.
Cô nói với Quý Tử Thư đang đứng ở cửa ra vào: "Tử Thư, ngoài cửa là gì thế? Đừng đứng ngay cửa như vậy, thả vào đây đi."
Thả vào? Phùng Du nghe thấy lời này của Khương Tuệ Ninh thì sắc mặt đã xám ngoét. Coi cô ta là gì? Chó sao?
Nhưng Khương Tuệ Ninh cũng không nói trắng trợn như thế, nếu cô ta phản ứng lại khác gì đã thừa nhận. Thế là cô ta không phản ứng lại, chỉ tiếp tục nói chuyện với Quý Tử Thư: "Tử Thu sao lại gầy thế này? Có phải cháu không được ăn cơm không?”
Khương Tuệ Ninh nghĩ cứ nói thẳng là cô ngược đãi Quý Tử Thư cho xong.
"Cháu tăng hai cần rồi."
Đứa nhỏ Quý Tử Thư này rất có sức mạnh, ngay lập tức đã không cho cô ta mặt mũi.
Điều này làm cho Khương Tuệ Ninh có thể nhìn ra Quý Tử Thư rõ ràng vô cùng không thân thiện với người dì này. Chỉ với chút quan hệ này vì sao Phùng Du còn đuổi đến đây? Còn không phải vì đến tìm cô sao?