[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Đấu Địa Chủ

Chương 97: Đấu Địa Chủ Chương 97: Đấu Địa ChủChương 97: Đấu Địa Chủ

Khương Tuệ Ninh nghĩ có lế hôm nay Phùng Du đến đây cũng không chiếm được ích lợi gì, đoán chừng là sai này sẽ không đến nữa. Chẳng qua cô đã đánh giá thấp độ dày mặt của Phùng Du.

Trần Huy về lại từ Nam Thành nghe nói lãnh đạo đã đi trụ sở, nhớ đến chuyện lãnh đạo đã dặn do trước khi đi, đoán chừng đây là chuyện rất gấp nên hắn lập tức đổi hướng đi, cũng đi đến trụ sở.

Quý Thần Nham vừa xử lý xong việc, quay lại phòng làm việc của mình đã nhìn thấy Trương Hạ trước cửa.

"Vào rồi nói."

Trương Hạ đi theo lãnh đạo của mình bước vào phòng, sau khi đóng cửa lại thì đưa ra một chồng hồ sơ: "Lãnh đạo, tất cả hồ sơ của đồng chí Khương đều nằm ở đây."

Quý Thần Nham nhận lấy hồ sơ, rút ra, nhìn thoáng qua. Ở đây ngoại trừ là những tài liệu cơ bản về trường học thì còn có những ghi chép khen ngợi trong quá trình học hành, phía dưới cùng còn có một hàng chữ viết "đơn xin".

Chữ viết rất tinh tế, bởi vì số lượng nhiều và rất dài nên rất dễ dàng có thể nhìn ra là nét chữ hoàn toàn khác biệt.

Anh đưa đơn xin này cho Trương Hạ, nói: "Tiêu hủy cái này đi! Còn lại thì lưu lại trong hồ sơ." "Vâng, lãnh đạo."

Trương Hạ cũng không nhìn vào đơn xin này, hắn cất vào túi văn kiện tiêu hủy, quay người đi ra ngoài.

Quý Thần Nham lại lật lịch trên bàn mình xem. Anh đã rời khỏi nhà năm ngày rồi, cũng không biết trong nhà thế nào rồi.

Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi đứng lên, mặc áo khoác vào, chuẩn bị trở về nhà.

Khương Tuệ Ninh ngây ngốc qua vài ngày nữa, cô đã hoàn toàn quên đi chuyện về Quý Thần Nham, cả ngày chỉ vui chơi, giải trí, trông rất thư thản.

Thậm chí cô còn tìm ra một loại trò chơi mới. Đấu địa chủ.

Thời đại này còn chưa lưu hành trò chơi thế này. Cô nghe Quý Tử Thư nói hiện tại mọi người thích chơi bài gõ tam gia, và cần sáu người chơi.

Họ lại không có nhiều người như vậy, Khương Tuệ Ninh nói rõ phương pháp và quy tắc của trò chơi cho Quý Tử Thư một lần, đến dì Lưu cũng hiểu được, từ đó cứ mỗi buổi chiều là họ lại chơi đấu địa chủ.

Vừa khéo ngày mai Quý Tử Thư không đến trường, Quý Thần Nham lại không có ở nhà nên họ đã quyết định sẽ chơi cho đến khi buồn ngủ mới đi ngủ.

Nhưng họ cũng không phải chơi bằng tiền, tuy Khương Tuệ Ninh rất yêu thích tiên, thế nhưng nghĩ đến dì Lưu là người lớn tuổi, vốn dĩ đã sống hơn nửa đời người, làm như thế không phải khi dễ người ta sao?

Cho nên hình phạt của trò chơi là dán giấy, người nào thua thì bị dán giấy.

Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng mình hiểu rõ trò chơi này, sẽ chiếm được ưu thế nhiều hơn. Ai ngờ sau khi Dì Lưu đã hoàn toàn hiểu rõ luật chơi khiến cô dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Đặc biệt là đêm nay, bản thân Quý Tử Thư đã có buff nam chính có thể đánh đâu thắng đó, trong khi dì Lưu lại học rất nhanh, bà biết mình yếu nên mỗi một bước đi cũng đều tự động theo Quý Tử Thư.

Khương Tuệ Ninh gan lớn, mỗi khi nhìn thấy bài trong tay mình đều nghĩ mình có thể thắn, kết quả đi một vòng lại thành tự giết mình.

Chơi cho đến nửa đêm, cả khuôn mặt của cô đã bị dán đầy giấy, đến mắt cũng bị dán mất một bên.

Trái lại dì Lưu và Quý Tử thư lại chưa bị dán đến nửa gương mặt.

Mười hai giờ đêm, Quý Thần Nham về đến nhà. Đây là lần đầu tiên không có người mở cửa cho anh, nhưng bên trong cửa lại là một trận tiếng cười rất vui vẻ, tiếng cười lớn nhất là của Khương Tuệ Ninh.

Họ nói gì đó mà anh nghe không hiểu gì cả.

Sau khi gõ cửa đến lần thứ ba vẫn không có ai trả lời anh, thư ký Trần phải lấy chìa khóa dự phòng của mình ra mở cửa cho lãnh đạo.

"Vương nổ... Tôi thắng rồi. Ha ha ha!!!" Khương Tuệ Ninh thét lên, sau cùng chỉ còn lại hai lá vương to nhỏ, cô trực tiếp ném bài ra, đứng lên ghế sofa.

Cô dùng tư thế vương giả nhìn xuống hai kẻ bái tướng.

Lúc Trần Huy đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đã đứng trên ghế sofa, trên mặt lại bị dán đầy giấy trắng, toàn bộ trên đầu ngoại trừ giấy trắng cũng chỉ có tóc đen, trong khi hai người còn lại đang ngồi phía dưới cũng không được tốt là bao.

Hắn không hề bị cảnh tượng trước mắt này khiến cho mù mắt mà ngược lại ba người trong phòng khách kia mới bị dọa cho hoảng sợ.

Một trận những tiếng va chạm, hoảng hốt phát ra.

Quý Tử Thư là phản ứng nhanh nhất, cậu nhanh chóng giật phăng tất cả giấy trên mặt mình xuống, đứng lên gọi một tiếng: "Cha."
Bình Luận (0)
Comment