Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 120 - Chương 120.

Chương 120. - Chương 120. -

Lý Văn Lệ dường như đã đã cảm nhận được Tống Nguyệt Minh dần lạnh nhạt. Vì vậy cô cũng không nói nữa, im lặng ngồi trên ghế nhỏ. Xe chạy chậm trên đường, ghế nhỏ quá thấp làm lưng cô đau nhức, mông cũng khó chịu. Lúc này, Lý Văn Lệ khẽ rên nhẹ, Tống Nguyệt Minh cũng chỉ coi như không nghe thấy, ngủ thiếp đi trên tấm len mềm mại.

"Em muốn ngủ một chút." Cô thì thầm.

Vệ Vân khai gật đầu: "Để anh trông đồ đạc, đến nơi anh sẽ gọi em.”

Tống Nguyệt Minh yên tâm nhắm mắt ngủ, xe khá xóc nên nửa người cô tựa vào cánh tay Vệ Vân Khai. Ánh mắt Lý Văn Lệ thoáng thấy tay áo len cũ kỹ của mình bị rút chỉ, cô nhanh chóng buộc lại, sau khi buộc xong, lại lén liếc mắt nhìn Vệ Vân Khai, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là cánh tay không hề cử động để Tống Nguyệt Minh dựa vào.

Cũng không hề nhường ghế ngồi cho cô ta…

Trên đường đi, có người dần xuống xe, Lý Văn Lệ liền có chỗ ngồi ở ngay trước mặt Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai. Bên canh chỗ cô là một người đàn ông cao lớn hung dữ. Lý Văn Lệ ngồi đó, hai tay nắm chặt, ánh mắt người đàn ông khẽ ngạc nhiên, sao cô ta làm như thể bị hãm hại vây?

Lúc sắp đến ngã tư thôn Ngụy Thủy, Vệ Vân Khai gọi Tống Nguyệt Minh dậy, hai người chuẩn bị đồ để xuống xe, Lý Văn Lệ từ từ đi theo sau hai người, muốn giúp hai người xách đồ.

"Không cần đâu, chúng tôi đi chậm lắm, em không phải muốn đi thăm cô à, em đi trước đi."

Lý Văn Lệ cười cười: "Đi cùng nhau đi ạ, đi một mình thì em hơi sợ, nếu không thì anh Khai, đồ trong tay anh có nặng không để em giúp anh xách đồ?”

Vệ Vân Khai lắc đầu: "Không cần, tự cô đi đi.”

Lại một lần nữa từ chối thẳng thừng.

Hai mắt Lý Văn Lệ như muốn nổ tung, cô chậm lại một bước rồi nhìn về bóng lưng hai người, trầm mặc một lát rồi vẫn đuổi theo: "Chị dâu, em nghe nói chị biết đan áo len, chị dạy em đi, em cũng muốn đan một cái áo len.”

Tống Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn cô: "Chị gả tới đây mới được mấy ngày, cũng không gặp em, sao em biết chị biết đan áo len?”

“...... Chuyện này trong thôn ai cũng biết, chị dâu, chị biết làm mà.”

"Chị cũng lười lắm, em đừng khen nữa."

Lý Văn Lệ ra vẻ thân thiết, tự nói: "Chị dâu, vậy ngày mai em đến tìm chị. Em ngốc lắm, chị dâu đừng chê em phiền nhé!”

"Vậy em đã mua sợi len chưa?"

“...... Chưa. ”

"Em học đan kiểu gì khi chưa có len chứ?"

Lý Văn Lệ cắn môi: "Chị dâu, học xong em sẽ mua sợi len ngay.”

Tống Nguyệt Minh nhún vai: "Vậy chị không dạy em được.". Nghịch len của cô, quanh quẩn ở nhà cô, còn ngấp nghé chồng của cô ấy, thật vớ vẩn!

Vệ Vân Khai quay đầu lại nhìn cô, đột nhiên vươn tay kéo cô sang bên cạnh, Tống Nguyệt Minh vốn cách Lý Văn Lệ rất gần, anh kéo cô sang bên một bước, đúng lúc tránh được bước tiếp theo giẫm vào vũng bùn.

- Anh Khai, anh nói chị dâu dạy em đi mà!

Lý Văn Lệ chỉ lo nói chuyện, không để ý giẫm vào vũng bùn, đôi giày bông được làm thủ công lập tức dính một lớp bùn, gần như mặt giày đều ướt, cô vội vàng đi ra khỏi vũng bùn, liền ở bên đường lau bớt bùn trên giày.

Tống Nguyệt Minh cố nén cười, liếc mắt nhìn Vệ Vân Khai, anh vẫn khá bình tĩnh nhưng nụ cười nơi khóe môi đã làm lộ ra tâm tình thật của anh.

"Chị dâu, sao chị không nhắc em phía trước có vũng bùn!" Lý Văn Lệ oán giận như đùa giỡn, ánh mắt rũ xuống lại tràn ngập ác ý.

"Chuyện này sao trách chị được? Ngay từ đầu, đường đã không sạch sẽ, còn chưa đóng băng, sao chị biết được em sẽ giẫm vào chứ.". Suýt chút nữa, Tống Nguyệt Minh trợn tròn mắt.

Lý Văn Lệ lúng túng nói: "Chị dâu, em chỉ nói vu vơ thôi. ”

Tống Nguyệt Minh mặc kệ cô, chậm rãi đi về nhà, cô còn muốn về sớm để ăn cơm trưa, bọn họ không ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh trong huyện thành vì một là vẫn còn sớm, hai người cũng chưa đói, ăn nhiều sợ trên xe xóc nảy cũng chỉ khó chịu thêm, hai là có thể tự nấu cơm, ai còn đi ăn nhà hàng quốc doanh làm gì, dù sao đồ ăn của nhà hàng quốc doanh cũng không bằng mình tự nấu.

Trước khi đến cổng làng, giày bông của Lý Văn Lệ đã lạnh buốt. Giày bông không chống thấm nước lại còn đã đi được hai ba năm rồi, bông bên trong không còn giữ ấm tốt. Hơn nữa có gió lạnh thổi qua, cô chỉ muốn rụt cổ lại.

Tống Nguyệt Minh quay đầu lại, thấy Lý Văn Lệ lạnh như gà con, trong lòng cũng không chút thương cảm, ngược lại cùng Vệ Vân đi nhanh hơn.

Bước vào nhà, Vương Bảo Trân còn chưa nấu cơm trưa, ngẩn người nhìn hai người túi lớn, túi nhỏ trở về: "Hai con sao lại đi mua nhanh thế?”

"Con muốn mua gì đúng lúc cửa hàng đều có. Với trời lạnh nên mua xong liền qua trở về luôn."

Bình Luận (0)
Comment