Lý Tiểu Yến thờ ơ nói: "Để một lát nữa sẽ tự khô, ngủ đi, ngày mai cô kêu Ủng Hộ Quân đưa cháu về.”
Giờ cũng không phải trong mùa vụ, cháu gái đến ở còn có thể giúp làm việc. Giờ là mùa đông còn mang theo một miệng ăn, cô cũng không tiếp đãi nổi. Hơn nữa trong nhà chỉ có chút củi như vậy, đốt hết thì phải chặt thêm, trời lạnh như này ai là người đi chặt? Sẽ làm khổ con trai của cô mất?
Lý Văn Lệ bóp đầu ngón tay một cách hung hăng, cô nói cũng thật dễ nghe!
Vệ Vân Khai muốn đi làm, hai người so với mấy ngày ăn cơm sớm hơn nửa tiếng. Bày chút bánh trứng gà, làm hai chén canh trứng gà, ăn no cả người đều ấm hẳn lên, dắt xe đạp từ trong phòng ra, lấy đôi găng tay cùng tấm bịt tai đeo lên, thu xếp xong, anh nhướng mày dặn dò: "Anh đi làm đây.”
"Ừm, anh đi đường cẩn thận."
Dưới ánh mặt trời, cô nở nụ cười rạng rỡ, khiến Vệ Vân Khai ngẩn người một chút. Anh luôn cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc, đạp xe đi ra ngoài mới nhớ tới, năm đó ba đi làm, mẹ cũng sẽ nói như vậy, khung cảnh chôn sâu trong ký ức làm cho Vệ Vân Khai vô thức nở nụ cười, lại nhanh chóng thu lại.
Lý Văn Lệ cùng cô mình đi ra khỏi nhà, gà từ trong nhà lại chạy ra, làm cô phải chạy về, đúng lúc gặp Vệ Vân Khai đi ra, trên mặt còn mang theo chút ý cười. Cô vui vẻ nở một nụ cười tự cho là đẹp, kêu nhẹ: "Anh Khai.”
Vệ Vân Khai cũng không thèm nhìn cô, cứ như vậy lướt qua.
Tống Nguyệt Minh đi ra từ nhà, liền nhìn thấy Lý Văn Lệ đang đứng ở trong ngõ khá hỗn loạn, nàng nhịn cười rồi đóng cửa viện mới lại, nàng định nay sẽ đến viện cũ chút.
Nhưng trời lạnh thế này thật sự không quá cần ra ngoài, con dâu mới lạ nước lạ cái, ở nhà cũng bình thường, cô bắt đầu đan áo len, sẽ đan cho Vệ Vân Khai trước.
Ngồi đan áo len được một lúc lâu, cô liền đứng lên đi lại chút, mở xem ghi chép ông cụ Vệ để lại, cô nghĩ xem mình có thể làm được gì, trước hết phải chép lại vào một sổ mới, lỡ cho lúc nào không cẩn thận làm hư sổ. Vệ Vân Khai tuy từng nói với vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra anh rất quan tâm, anh đã bảo quản nó cực kỳ nghiêm túc, thể hiện sự tôn trọng đối với người lớn trong nhà.
Sau một buổi sáng, Tống Nguyệt Minh đạt được kết quả như mong muốn, đến giờ cơm, vì ăn một mình nên cô có chút tùy tiện, chỉ trộn chút mì là xong.
Vào buổi sáng, cô đã đem rong biển khô được mua về từ hôm qua, mang ra ngâm, lúc này chỉ cần rửa sạch rong biển, cho vào nồi hấp chín rồi cắt thành sợi nhỏ, thêm chút ớt đỏ, cho muối và dầu vào nêm nếm, với bữa cơm chỉ có một mình thì món này rất ngon rồi, thường xuyên ăn rong biển cũng rất tốt cho sức khỏe.
Thời tiết giờ vẫn đang lạnh, mỗi lần làm rong biển trộn nguội có thể làm nhiều hơn, cô đặc biệt mua một sành sứ có nắp đậy nhỏ hơn một chút, rong biển trộn xong để lại một bát nhỏ ra bên ngoài, phần nhiều thì cho vào trong sành, đủ để hai người bọn họ ăn một thời gian.
Don dẹp phòng bếp xong, Tống Nguyệt Minh đi lại một chút, về cơ bản cô đã có kế hoạch trang trí lại nhà, sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, cô liền tiếp tục đan áo len, vì đã quen nên cô cũng không cần tập trung nhiều, tay vẫn đan thoăn thoắt, cô vẫn có thể nghĩ thêm những thứ khác, phải nghĩ ra cách kiếm thêm tiền.
Hiện tại, cô là người vợ ở nhà nội trợ không có thu nhập, bề ngoài cô sống nhờ vào tiền lương của Vệ Vân Khai, ăn uống mua sắm cái gì cũng bị hạn chế. Nếu cô tiêu nhiều, bên ngoài Vương Bảo Trân không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn không vui. Đôi khi Tống Nguyệt Minh cũng muốn học Tề Thụ Vân cùng Mã Phượng Lệ làm đứa con dâu càn quấy chút, không quan tâm mẹ chồng nghĩ gì, thích nói liền nói, chính mình sống thoải mái là được, nhưng Vệ Vân Khai không phải người hồ đồ, nếu cô thật sự càn quấy mà không chịu sửa, quan hệ giữa hai người nhất định không thể dài lâu, hơn nữa cô cũng tuyệt đối không cho phép mình trở thành loại người như vậy.
Ít nhất hiên tại, Tống Nguyệt Minh rất hài lòng với Vệ Vân Khai, hai người đã kết hôn, vun vén cuộc hôn nhân này sao cho ổn thỏa mới là lựa chọn tốt nhất.