Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 125 - Chương 125.

Chương 125. - Chương 125. -

Lúc Tống Nguyệt Minh lại đứng dậy đi lại, thì có người gõ cửa, cô đứng ở trong sân hỏi: "Ai vậy?”

"Tôi đây!"

"Cô là ai?"

Người bên ngoài không nói lời nào, Tống Nguyệt Minh nghe ra đây một giọng nữ xa lạ, cô không khỏi tưởng tượng một số câu chuyện về bắt cóc và buôn bán phụ nữ, cửa trước và cửa sau nhà cô đều có ổ khóa cửa, ở nhà liền kệ, khóa treo ở trên vẫn chưa khóa lại để ra vào cho thuận tiện, đợi đến buổi tối mới khóa lại.

Cổng lớn bị đẩy ra, Tống Nguyệt Minh từ khe cửa chỉ nhìn thấy đôi chân đi giày bông đen, bây giờ mọi người đều đi giày bông nên khó phân biệt, chỉ khác nhau là giày mới hay giày cũ, giày lớn bình thường có một cái lỗ ở ngón cái không phải là không có.

"Ai vậy?"

Người bên ngoài vẫn không nói lời nào, Tống Nguyệt Minh có chút tức.

Ở viện cũ, Vương Bảo Trân nghe thấy có tiếng nói chuyện, Vệ Vân Khai đã đi làm từ sớm, bà liền cực kỳ để ý đến động tĩnh của viện mới, bây giờ cũng không ngồi yên được, cô đặt hốt rác xuống rồi đi nhanh qua bên kia.

"Nguyệt Minh, có chuyện gì vậy?"

Có mẹ đến, Tống Nguyệt Minh cũng không sợ, vừa đi về phía cửa vừa giải thích: "Có một người phụ nữ đến gõ cửa, con hỏi cô ấy là ai, nhưng cô ấy không nói lời nào.”

Vương Bảo Trân nhíu mày: "Có thể là ai được?”

Người ngoài cửa nghe được tiếng mẹ chồng và nàng dâu nói chuyện, hơi di di giày bông đen, bước chân rời đi. Vương Bảo Trân chạy dài tới mở cổng lớn, chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang nhanh chóng rời đi, nhìn rất quen mắt.

Chỉ có một người đang đi trên con đường trước cổng, người gõ cửa lúc nãy chính là cô ta!

Vương Bảo Trân không chút nghĩ ngợi hét lớn: "Lý Tiểu Yến, cô đang làm cái gì vậy?”

Lý Tiểu Yến dừng bước, rồi lại chạy nhanh về phía trước như bị chó rượt theo, khi chạy vào ngõ nhỏ liền hoàn toàn biến mất trước mắt mẹ chồng, nàng dâu.

"Mẹ, đó là ai vậy?"

"Là mẹ của Ngụy Ủng Quân, không biết bà ta giả thần giả quỷ làm cái gì?"

Tống Nguyệt Minh cũng không hiểu vì sao, nhưng họ của người phụ nữ này rất làm cô nhanh chóng nghĩ đến cô gái mà cô gặp chiều qua, đa số ở thôn Ngụy Thủy đều họ Ngụy, họ khác cơ bản đều là con dâu gả đến.

Vương Bảo Trân tức giận đóng cửa lại, hùng hùng hổ hổ nói: "Lý Tiểu Yến càng ngày càng quỷ quái, hừ!”

"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

"Hừ, mẹ và Lý Tiểu Yến từng cãi nhau ầm ĩ, bà ta tìm con làm cái gì? Nguyệt Minh, mẹ nói cho con biết, Lý Tiểu Yến cũng không phải loại người tốt, còn muốn gả cháu gái nhà mẹ đẻ cho thằng Khai, đúng là nằm mơ! Cũng không tự nhìn xem hai cô cháu bà ta là loại đức hạnh gì! Nhà bà ta chỉ có Ngụy Ủng Quân là một đứa trẻ thật thà, con cũng đừng nhiều lời với bà ta!”

Tống Nguyệt Minh bị giọng điệu tức giận này làm hoảng sợ, đây là bao nhiêu oán hận vậy?

Nhưng Vương Bảo Trân không muốn nói nhiều nữa, dặn dò một câu này xong liền trở về viện cũ tiếp tục làm việc, để lại Tống Nguyệt Minh từ từ suy nghĩ chuyện này.

Lý Tiểu Yến và Vương Bảo Trân từng có cãi vã, đã không dám đi đến cửa viện cũ, lại đến viện mới gõ cửa nhưng cũng không nói mình là ai hẳn là sợ Vương Bảo Trân nghe thấy, nhưng Lý Tiểu Yến tới tìm cô là vì cái gì, từ khi gả tới đây, cô và Lý Tiểu Yến chưa từng gặp nhau.

Hơn nữa còn có Lý Văn Lệ, ngày hôm qua còn chưa đủ sao, cô ta đối với Vệ Vân Khai không giống như có tình cảm sâu sắc, ngược lại giống như một lòng một dạ đến gây rối, châm ngòi gây bất hòa. Vậy Lý Tiểu Yến tới tìm cô chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Sau khi xác nhận qua thái độ của Vệ Vân Khai, Tống Nguyệt Minh không một chút hứng thú với hai cô cháu này.

Nửa buổi chiều, không có việc gì xảy ra, vừa đến năm giờ, Vệ Vân Khai tan làm trở về, cả người lạnh toát, trên tay lái treo một miếng thịt ba chỉ và một con cá.

"Anh mua ở đâu vậy?"

"Ở chợ đêm."

Khóe môi Tống Nguyệt Minh giật giật, giọng điệu tự tin vậy.

"Tối nay ăn luôn sao? Định nấu món gì vậy? Hay anh mua để thử thách em đúng không?”

Vệ Vân Khai cười cười, có chút hương vị băng tuyết tan, cố ý thấp giọng hỏi: "Vậy em có làm được không? Hôm trước không phải em có xem qua cách nấu món thịt kho tàu rồi sao?”

"Cũng được." Vừa có cá lại có thịt, đều là món Tống Nguyệt Minh muốn ăn, phấn khích còn không kịp.

"Vậy anh đi trông bếp."

Bình Luận (0)
Comment