Vệ Vân Khai đồng ý, cho dù cô không nói, anh cũng đã sẵn sàng.
Rửa sạch miếng thịt ba chỉ rồi thái miếng, chần qua nước đun sôi rồi vớt ra, sau đó đảo đường phèn đến khi ngả màu rồi cho thịt ba chỉ vào đảo, gia vị trong nhà không đủ, làm món thịt kho tàu phiên bản đơn giản cũng rất ngon rồi. Tống Nguyệt Minh nấu từng bước đều rất trật tự, Vệ Vân Khai nhất thời nhìn đến mê mẩn.
"Trí nhớ em thật tốt."
Tống Nguyệt Minh tay một chút cũng không run, nở nụ cười tự tin: "Em thông minh mà, hơn nữa, muốn ăn món nào còn không nhớ rõ thì không xứng đáng được ăn."
Đúng là một người sành ăn mà.
Vệ Vân Khai công nhận tay nghề của vợ mình không hề tầm thường, hơn nữa ở phương diện nấu ăn quả thật là thiên tài, không phục không được.
Trước khi lấy ra khỏi nồi, theo thói quen, Tống Nguyệt Minh gắp một miếng cho anh ăn: "Chín rồi, anh nếm thử xem thế nào?”
Vệ Vân Khai cũng rất quen làm người có đủ tư cách thử đồ ăn cho cô, chờ thịt hơi nguội, cho vào miệng, thịt như tan trong miệng mà không ngấy, đây là mùi vị đã lâu chưa được thưởng thức.
"Trước kia ông nội rất thích món ăn này, nhưng không thể ăn nhiều, mỗi lần ba nấu cho ông, ông ấy đều ăn trước khi thịt được lấy ra khỏi nồi, ông còn có trộm lấy cho anh một miếng nữa."
"Ba anh thích nấu ăn sao?"
"Đúng vậy, ông ấy không thích tập luyện, ông nội nói cho dù có đi bộ đội cũng chỉ có thể học nấu ăn, nhưng sau khi phát hiện ba nấu ăn ngon, ông không bao giờ nói như vậy nữa."
Tống Nguyệt Minh nở nụ cười: "Đó là bởi vì ba đi nấu ăn ở bếp thì sẽ không rảnh trở về nấu cơm cho ông đúng không?”
Vệ Vân Khai gật đầu, mắt hơi nóng lên: "Nếu ông nội còn sống, ông ấy nhất định sẽ rất thích em.”
"Vậy sau này có cơ hội, anh hãy dẫn em đi thăm họ, để em nấu một số món ngon."
"Được."
Trời tối dần, trong phòng bếp ngọn đèn dầu hỏa được thắp lên, ngọn lửa trong bếp lúc sáng lúc tối, bóng người trên tường nhảy qua nhảy lại, ánh lửa chiếu lên hai khuôn mặt trẻ tuổi đều đang tươi cười.
Nấu một nồi thịt kho tàu, Vệ Vân Khai không nói gì, Tống Nguyệt Minh cũng không đề cập đến chuyện đưa đến viện cũ, cô lại chiên thêm một miếng đậu phụ, hơn nữa buổi trưa có làm rong biển trộn, vậy là đủ cho hai người ăn rồi.
Bàn vuông đặt trong nhà chính, chính là bàn ăn cơm của hai người, bưng thức ăn lên, Vệ Vân Khai nếm thử một miếng tảo bẹ trộn lạnh, rất vui vẻ nói: "Sao em có thể nghĩ đến việc làm ra một món như vậy, thật sự rất ngon.”
Tống Nguyệt Minh vẫn giữ nụ cười thần bí: "Hôm qua, khi mua rong biển, em có nghe người ta nói, thế cũng thử xem, dù sao em cũng hay bày vẽ.”
Tất cả mọi thứ có thể làm thành món trộn.
Sau khi ăn xong, trong nồi vẫn còn nước nóng, Vệ Vân Khai ngâm chân trong chậu nước.Tống Nguyệt Minh cũng thành thật lấy thêm phần nước nữa rồi đưa chân vào, một đôi chân to, một đôi nhỏ nhắn, ngâm mình trong nước giống như cá đang bơi vậy.
Tống Nguyệt Minh giẫm lên mu bàn chân anh, vì nước nóng quá, nên cô không chịu ngâm chân nữa.
"Em nên ngâm thêm một chút nữa." Vệ Vân Khai nhẹ di chân, rồi đặt chân cô xuống nước.
Tống Nguyệt Minh không chịu được, muốn nhấc chân ra, cả người lung lay suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Vệ Vân Khai kịp thời đưa tay giữ chặt cô, nhíu mày nghiêm túc nói: "Ngâm chân nhiều sẽ rất tốt cho cơ thể đó.”
Tống Nguyệt Minh nghĩ: Giọng điệu của anh ấy thật giống cha mình vậy.
Thời gian trước khi đi ngủ hai người trò chuyện, Tống Nguyệt Minh nói chuyện buổi chiều Lý Tiểu Yến đến nhà nói chuyện: "Bà ta chỉ đập cửa không nói lời nào, em còn tưởng là ai cơ, thần bí làm em sợ chết khiếp.”
"Em không cần nói nhiều với bà ta, bà ta từng cãi nhau với mẹ, quan hệ của anh và Ngụy Ủng Quân cũng được, những thứ khác cũng không cần quan tâm."
"Vì sao lại cãi nhau?"
Vệ Vân Khai suy nghĩ một chút, ngay khi Tống Nguyệt Minh nghĩ anh không muốn nói, anh chần chừ mở miệng: "Hình như là bà ta ăn trộm một con gà mái trong nhà bị mẹ bắt được, nhưng mà lại không có tang chứng vật chứng, vì chuyện này mà nhiều lần cãi nhau, sau đó Ngụy Ủng Quân làm thịt một con gà mái mới bắt đầu đẻ trứng của nhà anh ta đưa tới đây.”