Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 157 - Chương 157.

Chương 157. - Chương 157. -

Ban đầu anh còn tưởng rằng mình không buồn ngủ, ai ngờ vừa nào xuống giường, bên gối cùng trên chăn đều có mùi vị quen thuộc cùng với hương thơm của kem bông tuyết, anh nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Buổi chiều nay cũng yên tĩnh, Tống Nguyệt Minh bận việc ở dưới nhà bếp một hồi, ngâm sườn lợn trong nước tiết, ninh trên lửa nhỏ, sau đó lại thêm bí đao cắt lát vào, chậm rãi khoan thai khoảng giữa chiều mùi thơm đã bay ra ngoài. Vương Bảo Trân ở bên cạnh cũng ngửi thấy, bà cụ Nguỵ ra ngoài hóng mát cũng ngửi thấy.

“Đang hầm gì đấy, thơm như thế!”

Mí mắt Vương Bảo Trân giật giật, bà cụ Nguỵ nói câu này là để bà nghe. Bà muốn ăn nhưng cũng sẽ không mở miệng nói muốn, nếu như hôm nay không ăn một miếng, sau này sẽ dùng mọi cách để tìm ra gốc rễ. Đôi vợ chồng tẻ làm món ăn, muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, nếu bà ngửa mặt nói muốn ăn, bà thật sự không còn mặt mũi nào.

Nhưng không hợp với mẹ chồng, mẹ chồng sẽ nói với người khác con trai và con dâu không hiếu thuận, ăn cũng không cho ăn, Vương Bảo Trân lại không thể không biết xấu hổ như Tề Thụ Vân được, hơn nữa hai cô em chồng đều ở đây, bà không thể không kiêng dè.

Cũng may, cũng may, lúc ăn cơm chiều, Tống Nguyệt Minh mang qua một chén, Vương Bảo Trân hỏi cách làm món ăn này, nghĩ rằng sẽ đi mua nguyên liệu về làm theo, cùng lúc đó bà cụ Nguỵ vẫn đang gào khóc muốn ăn, cố ý nói cho Tống Nguyệt Minh nghe.

“Mẹ, trước mắt nhà nhà đều giết heo, chúng ta vẫn chưa giết heo, trước tiên mẹ mua một chút thịt không nhiều xương nấu canh, cho bà nội uống một chút sẽ có ích cho cơ thể.”

“Cũng đúng, dù sao vị cũng giống nhau…”

Vương Bảo Trân nói được một nửa lại ngại ngùng dừng lại, nếu để người ta biết bà lừa gạt mẹ chồng như thế, cũng thật là…

Tống Nguyệt Minh chỉ cười cười: “Mẹ, con hết gừng rồi, mẹ lấy cho con hai củ đi.”

“Được.”

Vương Bảo Trân nhanh chóng đi lấy, cô con dâu út không quá khách sáo với bà, trái lại còn tỏ ra thân thiết, đồ cũng không tính là lấy không, mặt mũi vẫn phải có.

Lúc Tống Nguyệt Minh quay về, Vệ Vân Khai vừa uống xong một chén canh, trên trán có một lớp mồ hôi, cả người có cảm giác thoải mái không nói thành lời.

Cũng đã gần đến giờ, Vệ Vân Khai mặc quần áo dày vào, thu dọn đồ chuẩn bị đi, trong tay anh cầm một chiếc bình nhựa, bên trong rót đầy dầu cặn, xe chạy đi chạy lại cần phải có đủ dầu, anh đều đã chuẩn bị xong từ trước.

“Anh đi đây.”

Tống Nguyệt Minh gật đầu một cái: “Cẩn thận.”

Vệ Vân Khai gật đầu: “Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận.”

Tiếng gió buổi tối vù vù, Tống Nguyệt Minh một mình không ngủ được, Vệ Vân Khai đề nghị gọi Nguỵ Xuân Hoa tới ở cùng cô buổi tối, thế nhưng Tống Nguyệt Minh lại không quen ngủ cùng người khác, thế là từ chối.

Tống Nguyệt Minh nhắm mắt lại, bắt đầu không ngừng nằm mơ, tình tiết kỳ lạ, cô rất sợ Vệ Vân Khai xảy ra chuyện.

Ngày hôm sau cô tỉnh dậy sớm hơn hôm qua, không cần đồng hồ báo thức đã mở mắt, trước lạ sau quen đi đến khu chợ đen tìm thấy Vệ Vân Khai. Cô lập tức thấy yên tâm, hai người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt toàn là nụ cười.

Chiếc xe ba bánh trước mặt là loại khá lớn, thế nhưng cũng không thể kéo hết bảy, tám trăm cân cá về trong một lần, chia ra hai lần vẫn an toàn hơn, mọi thứ đều thuận lợi.

Người muốn mua đồ cũng lặng lẽ nghe ngóng tình hình, hôm nay cá bán nhanh hơn, có lúc Tống Nguyệt Minh cũng phải chọn cá cho khách hàng.

Thế nhưng đến ngày thứ ba lại không thể tới huyện đó bán nữa, phải đến một huyện khác để bán. Cũng không cần đến huyện mua cá, người ta lặng lẽ câu trong hồ ra ăn, đến huyện khá xa, cách thôn Nguỵ Thuỷ khoảng ba mươi dặm. Tối đó Tống Nguyệt Minh cũng muốn đi theo, trước khi đi còn bỏ tiền vào hộp sắt giao cho Nguỵ Căn Sinh, ông cũng không thèm nhìn, chỉ nhận lấy.

“Hai đứa cẩn thận, cha sẽ giữ đồ cho hai đứa.”

Đối mặt với làn gió lạnh cóng cùng màn đem đen kịt, Tống Nguyệt Minh co ro ở phía sau xe, trên người khoác một chiếc áo khoác quân đội dài, mơ mơ màng màng cũng có thể ngủ. Lúc tới nói cũng là Vệ Vân Khai đánh thức cô dậy.

Bình Luận (0)
Comment