“Xuống xem một chút?”
Vệ Vân Khai biết cô tò mò với nơi này, đã nhiều lần hỏi việc này được thực hiện như thế nào.
Tống Nguyệt Minh nắm tay anh, khiến người đang bắt cá giật mình: “Đây là?”
“Vợ tôi?”
Người nọ toẻt miệng cười: “Tôi nói mà, một mình anh sao có thể chăm lo cho một gian hàng lớn như thế.”
“Đúng thế, đương nhiên chuyện này phải cần vợ mình mới yên tâm được.”
Nói chuyện với dân kinh doanh, Vệ Vân Khai trở nên thành thục, lão luyện, cũng không khiến người khác cảm thấy mình lém lỉnh, Tống Nguyệt Minh đứng bên cạnh nhìn… không ngừng khen ngợi, không hỗ danh là người đàn ông của cô!
Một ngàn bảy trăm cân cá, hơn nữa còn có hơn một ngàn cân ngó sen, Tống Nguyệt Minh cũng không thể ngồi phía sau xe được nữa, nắm lấy đầu xe, gió lạnh thổi tới.
Lúc đến bán hàng cho trung gian, lần đầu tiên Tống Nguyệt Minh nhìn thấy việc phân chia ngó sen qua tay, bỗng nhiên cảm thấy khá kích thích. Hơn nữa hôm nay còn không ngừng một lúc nào, mấy người đào ngó sen mỗi người được thêm hai xu. Vệ Vân Khai tăng giá ngó sen thêm năm xu, cá cũng tăng lên năm, sáu xu, sáu người nhận hàng ngại đắt, đau lòng cắn răng vẫn phải mua, nhưng thứ này đều là cung không đủ cầu, đây là đồ độc nhất trong bán kính mấy chục dặm, cho dù có đắt đi nữa vẫn có người mua!
Cho dù là thứ gì, thứ độc nhất vẫn phải cướp lấy!
Sau khi xuất phát lần nữa, Tống Nguyệt Minh xúc động. Việc này rõ ràng là bán qua trung gian, kiếm được khoản chênh lệch vô cùng rõ ràng, thật… thoải mái!
Nơi đậu chiếc máy cày vẫn là nơi Vệ Vân Khai đã chọn trước, có tổng cộng hai người nhận hàng, hai người đã chọn xong nơi bán hàng của mỗi người, sẽ không trùng khu vực với nhau, dẫn đến bán không được hàng.
Ngô Lão Thực cũng giữ lời hứa với Vệ Vân Khai, quả nhiên khi đến huyện này cũng không thấy bất kỳ người nào bán cá, lại là một vụ làm ăn độc nhất.
“Ôi, có thể nói là nhìn thấy người bán cá rồi, trước đó có người mang tới bảy tám cân cá đều phải tranh giành nhau, muốn ăn cá sao khó quá!” Người phụ nữ mua cá vừa nói mua sáu bảy con cá, vừa lải nhải.
Chọn cá, cân cá, tính tiền, thu tiền, người mua cá hài lòng rời đi.
Không tới nửa tiếng đồng hồ, người phụ nữ này lại quay lại, mang theo một người bịt kín, chỉ để lộ nửa gương mặt tới mua cá. Họ cũng thuộc về người không thiếu tiền, không mua cá sống, con cá này đúng là tươi, vậy thì mua thêm một chút!
“Hay là, anh đến sân nhà của chúng tôi bán đi?”
Vệ Vân Khai im lặng không nói lời nào, Tống Nguyệt Minh cười cười: “Thứ này tanh quá.”
Bán ở sân gia đình là bán trực tiếp, giá tiền sẽ gây tranh cãi, nhiều người chú ý không an toàn, bán ở chợ đen phải đóng tiền gian hàng, giá cũng có thể tăng lên.
Lần này cũng không bất ngờ khi bán sạch sẽ không còn một mống nào, có người còn tới hỏi khi nào lại tới nữa.
Tống Nguyệt Minh trả lời: “Ngày mai, hoặc ngày mốt đều có thể, hết hàng.”
Mặc dù hiện giờ cái gì cũng thiếu, thế nhưng việc tiếp thụ phù hợp sẽ có lợi cho việc bán hàng hơn.
Vệ Vân Khai khẽ run, sau đó trong mắt toàn là ý cười, trước khi rời đi, hai người mau được một ít bánh quai chèo, đây là cách làm đặc biệt ở huyện thành, thơm ngon giòn tan. Đối với người chỉ nhín chút thời gian uống hai chén canh dê cho bữa sáng mà nói, vị nói của bánh quai chèo ngon hơn bình thường không ít.
Về đến nhà, hai người ăn một bữa mì lát, đóng cửa lại là có thể ngủ luôn, dù sao mùa đông cũng không có chuyện gì lớn, có nhiều người nằm ở nhà ngủ tiết kiệm được một bữa cơm.
Vương Bảo Trân biết hai người họ đang làm vài chuyện, bình thường Vệ Vân Khai cũng có làm thế nhưng động tĩnh cũng không lớn như lần này, Nguỵ Căn Sinh không nói bà cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ giữ bí mật cho hai người. Có người tới đập cửa tìm người, bà lại nói hai người không ở nhà, tới một thôn làng nhỏ hỗ trợ cha mẹ vợ.
Đến ngày hai mươi hai tháng chạp, người người đều đang chuẩn bị ăn tết, thức ăn có trên thị trường bị giành mua không còn một mống không nói, người không còn cách nào khác lại còn đến thôn xem thử một chút, xem có thể mua được một con gà, hay thừa lúc mọi người giết heo mua một ít thịt.