Lý Vỹ Đông nhẹ nhàng gật đầu, vặn ga rời đi, trong đầu hiện lên cặp đôi vừa nhìn thấy lúc sáng, người đàn ông quần áo sạch sẽ, chỉnh tề, khóe miệng có ý cười, mà cô gái kia xinh đẹp mỹ lệ, không nên ở nông thôn, người như thế, tướng mạo như vậy, nên làm chim hoàng yến ở bên hắn.
Tống Vệ Lan tới Tống Vệ Quốc không có trong nhà, Hoàng Chi Tử ngạc nhiên nhiều hơn là vui mừng, cô em chồng luôn tính kế và luồn cúi này, bà ta vất vả tìm việc cho con gái mình, nghe có vẻ công việc cũng không tệ.
“Nguyệt Minh cũng kỳ quá rồi, công việc tốt như thế cũng không muốn làm, nếu mà bỏ lỡ, sau này có cầu cũng cầu không được.”
Hoàng Chi Tử nghe có vẻ không vui, sau khi Tống Vệ Lan kết hôn, gia đình sợ cô ấy ở nhà mẹ đẻ không tốt, thứ tốt gì cũng để lại cho cô một phần, chưa làm chuyện gì liên lụy đến Tống Vệ Lan, hiện tại nghe Tống Vệ Lan nói như thế, ngược lại nghe như tất cả mọi thứ trong nhà đều do bà ta vất vả làm lụng mới có được.
“Nguyệt Nhi lớn rồi, cũng đã gả ra khỏi cửa. việc này chị không làm chủ được, chờ cha con bé lát nữa quay về rồi bàn tiếp.”
Tống Vệ Lan ngồi xuống, vốn tưởng chuyện có thể thuận lợi mà hoàn thành giống như dự đoán, nào ngờ lại không dễ dàng thuyết phục, bà ta ngồi đó thở phì phì.
Hoàng Chi Tử không thèm để ý mà đi rót một cốc nước, vừa đúng lúc cháu nội Nhị Bảo đi vệ sinh, Hoàng Chi Tử cố ý làm trò thay tã cho Nhị Bảo trước mặt bà ta, mùi hôi lập tức tản ra.
“Chị…”
“Là cháu của mình mà bà trẻ như cô còn ngại dơ bẩn, lại nói đến Nguyệt Nhi lúc còn nhỏ tiểu lên người cô, cô cũng tức giận như vậy.”
Càng nghĩ, Hoàng Chi Tử càng cảm thấy chuyện này cổ quái, năm trước Tống Vệ Lan làm mai không thành khiến bà ta tức giận trở về, hiện tại lại đưa tới đưa một miếng bánh lớn tới, có điều cổ quái.
Kỳ thật không phải mình Hoàng Chi Tử động tâm, quan hệ hai người chị dâu em chồng bất hòa, Tống Nguyệt Minh sau khi kết hôn cuộc sống cũng không tồi, không giống như trước đây, là mẹ ruột đương nhiên hướng về con gái, con gái nhà mình nếu không muốn đi làm thì khẳng định là có lý của nó.
Đến buổi trưa, Tống Vệ Quốc tan tầm trở về, Tống Vệ Lan lập tức đứng lên đem sự tình nói ra một cách triệt để, rành mạch, Tống Vệ Quốc thấy bà ta tức giận như thế mới an ủi nói: “Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, em tức giận như thế làm gì, Nguyệt Minh không muốn làm việc, có khả năng là không biết chỗ tốt, anh gọi con bé đến đây nói một chút là được.”
Tống Vệ Lan mới có một chút bộ dáng bị khuyên, tinh tế sửa lại trang phục của mình, hợp tình hợp lý nói: “Nếu không phải vì nhà m8nhf, em cũng sẽ không lo lắng cho Nguyệt Minh rồi.”
“Kiến Binh, con lái xe đón Nguyệt Minh qua đây, để nó nhận lỗi với cô nó.”
Lại quay đầu trừng Hoàng Chi Tử: “Còn bà đứng đó làm gì nữa, không đi làm cơm, mua thêm ít thịt về nấu”
Hoàng Chi Tử đồng ý, đưa đứa nhỏ cho Vương Quyên ôm, Vương Quyên cúi đầu che đi vẻ hâm mộ trong mắt, cô em chồng đã gả ra khỏi cửa này thế mà lại khiến tất cả mọi người nhọc lòng, chỗ làm tốt như thế, vậy mà nói không cần là không cần, cô nếu có thể đi làm công nhân cô nguyện ý đem Tống Vệ Lan cung lên trời.
Cha đã phân phó như thế, hai người đều làm theo, kết quả Tống Kiến Binh đi được nửa đường đã găpk Vệ Vân Khai lái xe đến, còn người ngồi đằng sau, không phải em gái anh thì là ai.
“Nguyệt Minh, vừa đúng lúc em, cha nói anh đi rước em qua.”
Tống Nguyệt Minh thần sắc uể oải, miễn cưỡng cười cười: “Anh, cha nói gì thế?”
Tống Kiến Binh thần kinh thô, không có để ý nhiều mà trực tiếp nói: “Chưa nói gì, chỉ là cô út đang tức giận.”
Nhưng Tống Nguyệt Minh căn bản không để bụng sự tức giận của Tống Vệ Lan, mím môi nói nhỏ với Vệ Vân Khai cứ đi tiếp, Vệ Vân Khai nhíu mày, anh bị cha vợ gọi đến đánh nhau sao, cả người cơ bắp căng cứng, cả người đều tựa hồ phát lạnh.
Tống Kiến Binh thần kinh tuy có thô cỡ nào, giờ phút này cũng phát hiện cảm xúc của đôi vợ chồng son có chút không đúng lắm, chẳng lẽ cãi nhau sao? Nhưng mà nhìn đâu có giống? Mà anh lại ngượng ngùng không muốn đưa ra quan điểm, chỉ có thể cùng hai người một trước một sau, câu được câu không mà nói chuyện cùng Vệ Vân Khai.