Tống Nguyệt Minh gãi gãi lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước.
Tống Kiến Binh ra cửa thôn đã gặp họ, đi xe đạp tới nhà cùng lắm mất có vài phút, chưa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt, nhưng Tống Nguyệt Minh nhìn một vòng chưa thấy được chiếc xe kia, nhíu nhíu mày vẫn là nhảy xuống xe đạp mà vào cửa.
Vương Quyên là người đầu tiên thấy cô, cười đứng lên: “Nguyệt Minh sao em đến nhanh thế”
“Vừa đúng lúc gặp phải anh ở ngoài cổng thôn.”
“Mau ngồi đi.”
Tống Vệ Lan thấy cô đến quay đầu hừ một tiếng, dường như vô cùng tức giận.
Tống Vệ Quốc cười làm lành: “Vệ Lan, em đừng cùng Nguyệt Minh chấp nhặt, Nguyệt Minh, con nhìn coi con chọc cho cô con giận thành cái dạng gì rồi, còn không nhận lỗi với cô.”
Hoàng Chi Tử khẩn trương mà nhìn Tống Nguyệt Minh, cô em chồng không biết làm sao nhưng bà tuyệt đối thiên vị con gái ruột của mình hơn.
“Cha, cha muốn con nói cái gì?”
“Cô con vừa rồi gặp con, nói đã tìm được công việc cho con, thế mà con lại nói với cô…”
Làm trò cười trước mặt con rể, Tống Vệ Quốc không làm được.
Tống Nguyệt Minh mọi: “Con nói gì, hẳn là tiểu cô đã nói lại với mọi người, con không muốn làm công nhân, thì có chuyện gì sao?”
“Nguyệt Minh!!!”
Tống Vệ Quốc không tự chủ được mà đề cao giọng: “Con sao không suy nghĩ chuyện cô út có ý tốt muốn tìm nơi việc cho con, con sao không có chút cảm kích nào?”
Tống Vệ Lan là đến cáo trạng, nhưng thấy Tống Nguyệt Minh một chút sợ sệt cũng không có, tức khắc cảm thấy mặt mũi mất hết, thở hồng hộc mà đứng lên: “Vệ Quốc, Nguyệt Minh nhà anh cũng quá không hiểu chuyện rồi, hôm nay coi như em chưa đến đi, bây giờ em đi về, chuyện nhà anh em không bao giờ quản nữa.”
Vương Quyên đương nhiên giữ chặt cô không cho đi, nếu cô đi thật rồi, giữa người thân với nhau nhất định sẽ có khoảng cách.
Ai biết được, Tống Nguyệt Minh lập tức nhìn Vương Quyên: “Chị dâu, buông cô ra đi, để cô ấy đi.”
Ánh mắt Tống Nguyệt Minh sắc bén như kiếm, mang theo mười phần tàn nhẫn và tức giận, Vương Quyên bị dọa nhảy dựng, hơn nữa một tay khác còn đang ôm con, nhẹ buông tay, Tống Vệ Lan đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, trong lúc nhất thời đều đang chờ xem Tống Vệ Lan có thật sự đi hay không.
Tống Vệ Lan đương nhiên là đang làm bộ, chắc chắn sẽ có người sẽ giữ chặt bà, Tống Nguyệt Minh sẽ vì thế mà bị trách cứ, hiện tại, cô đi không được mà ở cũng không xong.
Cố tình, Tống Nguyệt Minh còn hỏi cô: "Cô út, sao cô không đi?”
Tống Vệ Lan đặt mông lại ghế: “Đây là nhà của anh tôi, tôi muốn đi thì đi, cháu không cần quản.”
Nếu nói Tống Vệ Quốc nguyên bản là có hai phần tức giận, tám phần khó hiểu, giờ phút này cái tức giận kia tăng lên sáu bảy phần, cau mày cả giận nói: “Nguyệt Minh, rốt cuộc con muốn làm gì?”
“Con không định làm gì cả.” Thái độ của Tống Nguyệt Minh lúc này hoàn toàn là cà lơ phất phơ.
“Vậy thì đi nhận lỗi với cô út của con.”
Tống Nguyệt Minh nâng mí mắt: “Cô út, cháu thật xin lỗi, lại coi lòng tốt của cô là lòng lang dạ thú, con thật là không có mắt nha.”
Tống Vệ Quốc nghe được giọng điệu của cô thì càng giận hơn nữa, nhưng lại không biết nên nói cô như thế nào, quay đầu nói với Tống Vệ Lan cười làm lành: “Vệ Lan, trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, con bé cũng nhận lỗi với em rồi, em đại nhân không chấp với tiểu nhân, tha cho con bé lần này đi.”
“Anh…”
Ruột gan phèo phổi Tống Vệ lan đều không hề dễ chịu, bà ở huyện thành vài chục năm, lần nào về nhà, người nhà cũng phải cung cung kính kính với bà, Tống Nguyệt Minh từ trước đến giờ đều hướng bà mà vẫy đuôi, lần này thì…
Lời này nói với cháu gái nhà mẹ đẻ rất là không khách khí, Tống Vệ Quốc và Hoàng Chi tử sắc mặc đều không tốt lắm.
Tống Nguyệt Minh đạm đạm cười: “Đều là học từ cô út.”
Tống Kiến Binh cau mày, nhỏ giọng trách cứ: “Em!!” Đều đã nhận lỗi rồi, nói thêm câu nữa nữa sẽ bị người ta nắm lấy sai lầm mãi không buông.
“Anh, anh coi con bé.” Tống Vệ Lan bị mất mặt nhiều lần, biểu cảm trên mặt thật sự đã nhịn không được.
“Nguyệt Minh.” Hoàng Chi Tử thật sự sợ con gái quá đáng mà chọc tức Tống Vệ Quốc.