Tống Vệ Quốc xác thật giận không hề nhỏ, nhưng không có mở miệng, Vệ Vân Khai đứng ra, mỉm cười nói: “Cha, trước khoan giận đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Con rể ở đây, xác thật không thể đối với con gái quá hung dữ, Tống Vệ Quốc khẽ cắn môi nhịn xuống, thở dài lắc đầu: “Đứa nhỏ này trước đây rất hiểu chuyện, chính là tính tình tiểu thư cô út tìm cho con công việc thật vô cùng thoải mái, có chuyện gì mà con không muốn.”
“Hừ, cũng vì chuyện đi làm này mà chạy đến gãy chân, cho người ta không ít lễ vật, như vậy mà còn không cảm kích.” Tống Vệ Lan thêm mắm thêm muối, cần phải cho Tống Gia chú ý thấy giá trị của công việc này, khiến cho bọn họ thúc giục Tống Nguyệt Minh đi làm.
Giờ phút này, Hoàng Chi Tử cũng do dự: “Nguyệt Minh đã quá quen với nơi này, con bé phỏng chừng là sợ tan tầm không tiện, nếu là đi lên huyện đi làm thì ở đâu ?”
Tống Vệ Lan liếc cô một cái, như không kiên nhẫn mà nói: “Trong sân nhà em có một căn nhà không có người ở, đến lúc đó thuê một phòng, không phải đủ để Nguyệt Minh ở lại sao, cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, em đều tính toán tốt cho con bé hết rồi, chỉ là nó cố tình, cái gì cũng không nghe lại coi như em đẩy nó xuống hố lửa .”
Tống Nguyệt Minh cười cười, chỉ vào người ở một bên không nói lời nào: “Vừa lúc Nhị Bảo cũng đã gần một trăm ngày tuổi, chị dâu đi làm công việc này cũng như nhau tiền lương đủ để nuôi hai đứa nhỏ.”
Vệ Vân Khai ho nhẹ một tiếng: “Nguyệt Minh ở nhà khá tốt, con cũng không định cho cô ấy đi làm, tiền lương con đủ nuôi.”
Trong lòng Vương Quyên nhấc lên ngọn sóng, thật sự cô có thể đi làm sao?
Tống Vệ Quốc và Hoàng Chi Tử cùng nhìn về phía Tống Vệ Lan, con gái không đi thì con dâu đi cũng giống nhau, cuộc sống sau này của nhà Kiến Binh cũng tốt hơn.
Tống Vệ Lan không cần suy nghĩ mà phản bác không được: “Việc này là cô tìm cho châu, để Vương quyên làm cũng đâu ích gì. Chị dâu cháu cũng thì biết gì.”
Vương Quyên trong lòng nói, Tống Nguyệt Minh cái gì cũng không biết, vì sao lúc nào cũng nói cô không được, lại muốn cô lo liệu việc trong nhà, Nguyệt Minh căn bản là việc gì cũng không biết làm.
Hoàng Chi Tử cười mỉa hỏi: “Vệ Lan, Nguyệt Minh vừa mới ra cửa, lại ở trong nhà, nếu là chạy lung tung cũng khiến cho người ta sợ, nếu tiền không nhiều lắm, không đi cũng không sao.”
Tống Vệ Lan liếc bà một cái, hừ hừ nói: “Một tháng hơn bốn mươi đồng tiền mà không thèm nhìn, chị dâu cũng thật là người hào phóng, đúng là người có tiền.”
Hơn bốn mươi đồng tiền!!!
“Nhiều như vậy?”
Tống Vệ quốc nén lửa giận, quay đầu hỏi: “Nguyệt Minh, có từng đó tiền hi chút với lại con ở nhà nhàn rỗi chứ có làm gì đâu, hôm nay con đến cũng đi, không đến cũng phải đi.”
Tống Vệ Lan vui vẻ, lại thêm mắm dặm muối vào: “Con đừng lười biếng, đừng có chê tiền như vậy, làm ở phân xưởng còn được phân phòng, vậy một nhà mọi người chính là người trong thành, con rể của anh cũng có thể đi làm cùng, quay đầu lại ta có hỏi một chút, ở nhà trồng trọt sao bằng vợ chồng là công nhân viên.”
“Nha, còn có thể được phân phòng.” Hoàng Chi Tử nói với Nguyệt Minh con đừng ngốc, chỉ cần việc này là sự thật, kêu bà xin lỗi Tống Vệ Lan đều được, hiện giờ ai mà không muốn ăn lương thực, hàng hóa cảu người trong thành.
“Đương nhiên rồi, phòng ở chuẩn bị xây xong, một hai năm nữa sẽ hoàn thành, đến lúc đó muốn gì mà không có?”
Như thế, ánh mắt người nhà họ Tống đều nhìn về phía Tống Nguyệt Minh đầy khó hiểu thêm trách cứ, Tống vệ Lan vẫn ung dung ngồi ở đó, chờ Tống Nguyệt Minh chân chính cúi đầu nhận lỗi với bà.
Hai người giằng co, Hoàng Chi Tử rót cho con rể chén nước, Vệ Vân Khai cảm nhận độ nóng trong tay không sai biệt lắm, Tống Nguyệt Minh nhận ly nước anh đưa cho uống cạn một nửa, mới quay đầu nhìn về phía Tống Vệ Lan: “Cô út, cô tìm việc này cho cháu mất bao nhiêu tiền, cháu không làm ra tiền, nếu không để Vân Khai trả tiền lại cho cô?”
Tống Vệ Quốc và Hoàng Chi Tử trong nội tâm hỏi con gái họ có bị ngốc không? Làm sao lại có thể trả tiền.