Tống Vệ Lan cho rằng cháu gái nghĩ thông suốt, trong lòng chấn động, lúc trước bà mai đưa sính lễ cho Tống Nguyệt Minh 290 tệ lễ hỏi, thậm chí đưa bà 90 tệ tiền mai mối, bà không có cơ hội kiếm được cả hai đầu, nhưng ngoài miệng khách khí: “Cô cho cháu bảy tám chục tệ, về sau nhớ đối xử với cô út tốt, hiếu thuận với cô là được, cần gì có tiền hay không.”
“Bảy tám chục cô út cũng thật hào phóng, con đi chúc tết nhà cô, nghe mẹ chồng cô nói mấy đồng mua rau cô còn không bỏ ra được, tám chín người ở trong phòng, cháu đi chúc tết còn thiếu chút nữa không cho vào cửa, lời nói cũng không hề có ý mời cháu lại ăn cơm, sao lúc này lại hào phóng như thế.”
Gì, chuyện tới cửa chúc tết không cho vào cửa này, Tống Vệ Quốc và Hoàng Chi Tử không rõ vì sao cô đột nhiên nói đến chuyện này.
“Đang bàn chuyện công việc, con nói đến chuyện đó làm gì, cô con sẽ không cho con đến nhà cô?” Tống Vệ Quốc cảm thấy Tống Vệ Lan kiêu ngạo, nhưng đối với thân thích trong nhà khá tốt, sao có thể không cho vào cửa.
Tống Nguyệt Minh nói: “Nếu không phải thấy trong tay con xách theo quà, chắc là đánh đuổi rồi, lúc con ra tới cửa cô út còn nói con không nên kết hôn, không nên ở nông thôn, cũng không cho con mang thai quá sớm, giống như biết sau này con sẽ ly hôn.”
Lúc này, đến sắc mặt của Vệ Vân Khai cũng không được ổn lắm.
Vợ chồng hai người bọn họ vừa mới kết hôn, không thúc giục họ sớm sinh con, ngược lại còn bảo cô đừng mang thai, này không phải đang châm ngòi ly gián thì là gì.
Tống Vệ Lan đương nhiên không thừa nhận: “Lúc cô nói những lời đó là vì muốn tốt cho cháu thôi.”
“Vậy cô đưa con của Cục trưởng Cục công an đến nhà cháu cũng là muốn tốt cho cháu!!!”
Người này lại là ai?
Hoàng Chi Tử chợt nhớ lại, sau khi Tống Nguyệt Minh kết hôn, Tống Vệ Lan nói muốn giới thiệu thêm một mối nữa, là cho con trai của Cục trưởng Cục công an.
Tống Vệ Lan luống cuống: “Làm sao cháu biết cậu ta, chuyện này thì liên quan gì đến cậu ta, người ta chỉ là tiện đường đi ngang đưa ta qua.”
“Lúc cháu đi nhà cô chúc tết, nhìn thấy cậu ta ở cửa nhà của cô, lúc cậu ta xuống xe máy, ai cũng nói đó là con trai của Cục trưởng Cục công a. Cô dẫn cậu ta đến nhà cháu, muốn cháu đi làm, đánh chủ ý là vì bảy tám chục tệ, trong tay cô có thể có được năm mươi tệ cũng coi như nhiều rồi. Cô là công nhân ở phân xưởng, có thể cho cháu được một vị trí như vậy, sao không nịnh bợ nhà chồng cô, cháu gái có thể cho cô được bao nhiêu chỗ tốt, đáng để cô lo lắng như vậy không? Tại sao cháu lại cảm thấy là cô đang muốn dùng cháu để đổi chỗ tốt?”"
Mọi người đều trầm mặc, đoạn hội thoại này chứa quá nhiều thông tin, bọn họ đều không thể tiếp thu ngay lập tứci.
Đúng lúc này, Tống Kiến Cương ra ngoài mua thịt đã trở lại, đưa thịt ba chỉ hướng Tống Nguyệt Minh mà nói: “Em gái, em đến rồi à.”
Tống Nguyệt Minh cũng không thèm nhìn anh ta một cái, biểu tình cất giấu một chút phẫn nộ và chán ghét.
Giữa anh em bọn họ chình như có cái gì ngăn cách, Tống Vệ quốc và Hoàng Chi Tử lại rõ ràng, nhưng chậm rãi cân nhắc lúc sao, Tống Vệ Quốc ngẩng đầu nhìn Tống Vệ Lan: “Vệ Lan, chuyện Nguyệt Minh nói có phải sự thật hay không?”
Tống Vệ Lan ngây người, bà không biết Tống Nguyệt Minh làm thế nào nào đoán được chuyện này, hơn nữa kế hoạch của bà đều bị nắm rõ trong lòng bàn tay, trong mắt không tự chủ được mà chột dạ.
Tống Vệ Quốc nhìn biểu tình này của bà, bỗng nhiên nhớ tới năm đó, lúc Tống Vệ Lan và em rể thông đồng ngoại tình, bộ dáng Tống Vệ Lan về nhà đòi công đạo, người em gái này vốn tâm thuật bất chính, trách không được, trách không được sẽ bỗng nhiên nói tìm nơi làm việc tốt cho Nguyệt Minh, ông như thế mà không nhận ra chủ ý ác độc của em mình, loại người đem cháu gái hiến cho con trai Cục trưởng Cục công an, để thu được lợi ích cho bản thân.
“Tống Vệ Lan, đồ không biết xấu hổ.”
Nếu nói Tống Vệ Quốc và Hoàng Chi Tử vừa rồi giận Tống Nguyệt Minh bao nhiêu, giờ phút này là gấp mười lần bắn ngược lên người Tống Vệ Lan.
Hoàng Chi Tử hận đến mức muốn vả cho em chồng mấy cái tát, cuộc sống của con gái bây giờ vô cùng vô cùng tốt, Tống Vệ Lan thế mà có cái chủ ý khốn khiếp đó, bà một bước tiến lên tát Tống Vệ Lan một tát: “Tống Vệ Lan, bà tại sao không chết đi?”