Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 191 - Chương 191.

Chương 191. - Chương 191. -

Tống Vệ Quốc đứng tại chỗ không ngăn cản, ông thật sự không thể tin được Tống Vệ Lan sẽ làm chuyện như vậy, nhưng con gái và em gái ông nên tin ai, Nguyệt Minh nói rõ ràng, nói có sách mách có chứng, ông đương nhiên tin con gái hơn.

Hoàng Chi Tử hiện giờ không thường ra ngoài làm việc đồng áng, nhưng xuất thân nông thôn, từ lúc còn là một nhỏ đã giúp người trong nhà làm ruộng, sức lực trên tay khỏi phải nói, tát một tát khiến Tống Vệ Lan ong ong choáng váng cả đầu, lúc phản ứng lại thì nổi giận đùng đùng: “Hoàng Chi Tử, bà dám đánh tôi.”

“Đánh bà đấy! Tôi hận không thể giết tiện nhân không biết xấu hổ như bà, bà tại sao không đem bản thân đi nịnh bợ người ta, sao không đi chết đi, tôi quên mất, lúc trẻ đã không biết xấu hổ, bây giờ lại càng không biết xấu hổ.”

Hoàng Chi Tử nói xong còn muốn đánh tiếp, Vương Quyên vội vàng buông Nhị Bảo đi can ngăn, cô cũng không ngốc, lôi kéo cánh tay Tống Vệ Lan lui ra sau, Hoàng Chi Tử tay chân tự do, liền cào lên mặt Tống Vệ Lan mấy cào, đầu tóc chỉnh tề ban đầu giờ tán loạn, cả người như bà điên, không có nửa điểm cao quý như ngày thường.

“Anh…Anh…”

Trên mặt Tống Vệ Lan nóng rát lại vô cùng đau, đánh trả thì đánh không lại Hoàng Chi Tử, chủ có thể cầu cứu Tống Vệ Quốc.

Tống Vệ Quốc chân không có động, đã thấy Tống Nguyệt Minh túm được Hoàng Chi Tử, dưới chân đảo qua một cái đã khiến Tống Vệ Lan vướng phải mà ngã lăn trên đất, cô bắt lấy tóc Tống Vệ Lan, từng câu từng chữ: “Tống Vệ Lan, cháu không có nghi oan cô.”

“Phản rồi, phản rồi, tôi có ý tốt muốn giúp, đi theo người ta có gì không tốt, cả nhà các người đều hợp lực đánh too, Tống Vệ Quốc, tôi muốn đi nói với mẹ.”

Tống Vệ Lan biến thành như thế cũng không sợ mà bất chấp tất cả, cười lạnh nói: “Cho cơ hội mà lại không cần, vậy cứ cả đời mà sống tại đây đi, cả đời nai lưng ra mà làm ruộng, là một đứa nghèo khổ suốt đời.”

“Con gái tôi có nghèo hay không nghèo cũng chưa đến lượt bà quản, đời này của bà chính là mệnh tiện tì trong xương cốt.” Hoàng Chi Tử lại tát Tống Vệ Lan một cái.

Tống Nguyệt Minh bỏ tóc Tống Vệ Lan ra, đứng lên phủi tay như chạm phải thứ đồ dơ bẩn gì, thần sắc lạnh lùng, ngẫu nhiên ngó thấy biểu tình Tống Kiến Cương trong lòng hừ lạnh một tiếng.

“Được rồi, đừng đánh.”

Tống Vệ Quốc kéo Hoàng Chi Tử ra, Tống Vệ Lan thừa cơ nằm trên mặt đất không màng gì mà kêu khóc lớn tiếng: “Tống Vệ Quốc, anh có gan thì gọi mẹ chúng ta đến.”

Sau đó là một tràng mắng chửi thô tục, Hoàng Chi Tử không có chút nào yếu thế mà đánh trả.

“Tống Vệ lan, bà nhìn lại bản thân xem mình có chỗ nào cao quý, bà nhìn xem cái vẻ ngoài này của bà mà còn gọi mình là người thành phố, đúng là không biết xấu hổ.” Hoàng Chi Tử mắng Tống Vệ Lan, bà nói tiện nhân này làm gì có ý tốt như thế, quả nhiên một chút cũng không hề sai.

Tống Vệ Quốc càng hít sâu hơn, nén giận mà nói: “Vệ Lan, em hại Nguyệt Minh như thế, anh cũng không dám làm người thân với emm, em là người thành phố, nhà anh đây trèo cao không nổi.”

“Phi, tôi nguyện ý làm thân cùng à, các người chờ đó, tôi đi cáo trạng với mẹ.”

“Có đi nói với chỗ nào chúng tôi cũng không sợ”

Lời nói còn chưa dứt, liền nghe được một âm thanh chậm rì rì: “Nói với mẹ rằng cái gì…A, Vệ Lan con về sao không tìm mẹ, vì sao lại tới đây trước, nếu không phải có người nói mẹ cũng không biết.”

Là Tống Vệ Dân đỡ bà nội Tống tới, vừa vào cửa nhìn đến trong nhà thì cả kinh, đây là sao?

Tống Vệ Lan như tìm được phao cứu sinh, liền vừa bò vừa lăn mà đi đến trước mặt bà nội Tống, bám chân bà nói: “Mẹ, cả nhà anh đều đánh con, mẹ xem con bị đánh thành cái dạng gì rồi, mẹ phải làm chủ cho con.”

“Chuyện này là sao?”

“Con muốn tìm chỗ làm cho Nguyệt Minh, con bé không muốn đi nên đánh con, mẹ, mẹ là mẹ ruột, không thể vì con đã ra cửa mà mà để con bị khi dễ.”

Bà nội Tống nghe xong sửng sốt, không lớn không nhỏ nói một tiếng vừa vặn đủ để mọi người nghe thấy: “Con đi tìm việc gì cho Nguyệt Minh, bình thường không phải con rất sợ người trong nhà liên lụy mình sao”

Nửa câu sau nghiễm nhiên là ngữ khí hoài nghi, con gái của mình ra sao, bà nội Tống chẳng phải người rõ ràng nhất sao.

“Mẹ…”

“Sao, con gào thành như vậy làm gì, anh con còn chưa có nói.”

Bình Luận (0)
Comment