Tống Vệ Quốc thở phào một hơi, nếu như bà nội Tống đã nghe xong Tống Vệ Lan nói thì đến lượt ông, ông định thần mà kể lại toàn bộ dây mơ rễ má của câu chuyện, gốc gác sự việc đều kể lại hết.
Bà nội Tống nghe xong không hề vui vẻ, hủy mười tòa miếu không phá một mối hôn nhân, Tống Vệ Lan sao dám nghĩ ra được cái chủ ý khủng khiếp như thế?
“Vệ Lan, con muốn làm gì hả?”
Tống Vệ Lan mặt mày sưng phù, tóc tai tán loạn, vết cào trên mặt còn hơi hơi đau, bất chấp tất cả mà làm liều: “Mẹ, mẹ coi người ta nhìn trúng dung mạo của Nguyệt Minh, cha người ta là Cục trưởng, con rể mẹ vẫn còn là người làm công ăn lương, con nếu không như thế, một nhà già trẻ đều uống gió Tây
Câu trả lời của bà nội Tống là nâng gậy lên quất vào người Vệ Lan.
“Miệng mồm con toàn là ra phân, ở nhà không có bãn lĩnh lại đi tính kế Nguyệt Minh, nếu như cha con còn sống, bây giờ thật sự cũng bị con chọc cho tức chết.” bà nội Tống cực kì tức giận.
Tống Nguyệt Minh thờ ơ lạnh nhạt không nói lời nào, ngấu nhiên đối diện với Tống vệ lan, nhìn thấy hận ý sâu đậm trong mắt cô, chỉ cảm thấy buồn cười: “Cô út, cô đừng trừng ta, nếu mà trừng cẩn thận cháu móc ra luôn đấy.
Cục diện trước mắt không một ai giúp đỡ bản thân, Tống Vệ Lan ủy khuất: “Mẹ, người bất công, mẹ giúp con có được không, về sau không cần anh chăm sóc, con chăm sóc cho mẹ.”
“Nha, mẹ chồng ở nhà cô cũng không dám cãi lời, còn có thể làm chủ chăm sóc bà sao”
Kỳ thật không cần Tống Nguyệt Minh nói, bà nội Tống cũng không tin được: “Lời này hãy đem nói với mẹ chồng con, hôm nay ta không giúp được con.”
Chính là Vệ Vân Khai nắm tay hỏi: “Cô út, người cô mang tới ở đâu.”
Tống Kiến Binh cũng hùa theo: “Đúng vậy, anh ta ở đâu, để anh em bọn con giáo huấn một chút.”
Tống Vệ Lan một phen mất mặt, sợ mấy người này đi tính sổ Lý Vĩ Đông, tính trước Lý cục trưởng có thể trừng trị bọn họ nhưng sẽ liên lụy cả nhà mình.
“Hắn ta sớm đi rồi, cha hắn là cục trưởng, các người thử động một đầu ngón tay người ta xem.”
Tống Nguyệt Minh cười lạnh: “Tống Vệ Lan, bọn cháu không giống cô, không phải chó canh nhà của người khác.”
“Cháu!!!”
Tống Vệ Dân thở dài, ngăn giữa hai bên, tránh nháo một hồi lại dẫn người khác đến xem náo nhiệt, Tống Vệ Quốc cũng là bất đắc dĩ, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng xong, người thần gì đó không cần nữa, hai vợ chồng đối với Tống Vệ Lan hận thấu xương cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể đuổi khỏi nhà.
Hoàng Chi Tử cũng không sợ đắc tội mẹ chồng, lập tức nói với Tống Vệ Lan: “Cút, sau này đừng có đến nhà của ta.”
bà nội Tống nhắm mắt không xem hát kịch của con gái nữa, Tống Vệ Lan nhìn bên đây đến bên kia, từ trên đất đứng dậy, không ai quan tâm.
Người đi rồi, lưu lại là một mảnh trầm mặc, Hoàng Chi Tử nghĩ, vội vàng giải thích với Vệ Vân Khai: “Vân Khai, Nguyệt Minh tuy không phải cô gái đáng tin cậy, nhưng nó tuyệt đối là đứa trẻ ngoan, con bé với tên kia căn bản không có gì, Tống Vệ LAm vừa mới nói, Nguyệt Minh đã nói không muốn, con đừng nóng giận.”
Vệ Vân Khai lắc đầu: “Mẹ yên tâm, con biết hết rồi, Nguyệt Minh đã nói với con.”
Chỉ là nắm tay càng nắm chặt, chuyện này chỉ như vậy chưa xong, buổi sáng vừa tan làm trở về, nghe Tống Nguyệt Minh nói, anh vô cùng sửng sốt: Hai ta kết hôn rồi, anh tin em.
Đúng vậy, Vệ Vân Khai tin tưởng Tống Nguyệt Minh không nói dối, cũng tin tưởng người nhà họ Tống không cố ý giấu diếm, kia chẳng qua là một tiểu nhân nhưng chuyện chẳng phải chuyện nhỏ, anh chỉ là phẫn nộ Tống Vệ Lan cùng Lý Vĩ Đông ghê tởm mà tính kế.
Người Tống gia nhìn nhau.“Được rồi, nguôi giận nào, không đề cập đến cô ta nữa.”
Hoàng Chi Tử chịu đựng cục tức xuống bếp nấu cơm, người trong nhà dọn dẹp một chút, bà nội Tống kéo tay Tống Nguyệt Minh, cũng không có nói cô tha thứ cho Tống Vệ Lan.
Sau khi ăn xong, Tống Vệ Dân đưa bà nội Tống về nghỉ trưa.
Nhưng đến buổi chiều nên đi làm thì đi làm, nên bắt đầu làm việc thì bắt đầu làm việc, không được chậm trễ. Tống Nguyệt Minh lưu lại Tống gia, đợi Vệ Vân Khai tan tầm tới đón, hai vợ chồng son thoạt nhìn hết thảy như thường, mấy người bọn họ cũng yên tâm đi rồi, Vương Quyên dỗ Nhị Bảo đi ngủ, nhà chính chỉ còn lại Tống Nguyệt Minh cùng Hoàng Chi Tử.