“Con gái, con yên tâm, chờ Tống Vệ Lan lại đến, mẹ sẽ khiến cô ta không còn mặt mũi.”
Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, lại hỏi chuyện khác: “Mẹ, mẹ đem chuyện lúc trẻ của cô ta nói hết cho con nghe đi.”
“Chuyện gì.”
"Chuyện lúc trước ý mẹ".
Hoàng Chi Tử không rõ chuyện này thế nào, nhưng biết cái gì thì nói cái đó, Tống Vệ Lan như thế nào to bụng mà thượng vị, như thế nào cùng trong nhà đòi tiền tặng lễ cho người ta mới bắt được công việc hiện giờ.
“Bình thường đều không coi ai vào mắt, nếu không phải nhà mẹ đẻ có hai anh trai, cô ta ở nhà chồng có khi còn không bằng chó, những cái tốt cho cô ta, đều bị cho chó ăn cả rồi.” Hoàng Chi Tử tức giận bất bình.
Nhưng nhiêu đây tin tức đối với Tống Nguyệt Minh không đủ, cô hỏi: “Có chuyện liên lụy người khác không?”
Hoàng Chi Tử sửng sốt: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
Tống Nguyệt Minh không muốn giải thích, chỉ nói có lệ: “Con muốn biết trước kia cô út cùng dượng lén lút với nhau thì đối tượng của cô út thế nào ”
Hoàng Chi Tử vỗ đùi: “Đúng là vậy, người đó cùng người nhà mình đã gặp mặt, cũng nhanh định ngày kết hôn, nhưng là ra chuyện đó khẳng định định không thành, qua nhiều năm mới kết hôn, lấy vợ sinh được một đứa con gái thì chết, hiện tại không có kết hôn.”
“Tên gì?”
“Họ Tiền, nghe nói hiện tại cũng ở trong thành.”
Tống Nguyệt Minh âm thầm đem người này nhớ kỹ, Hoàng Chi Tử nhìn biểu tình của con gái, cảm thấy cô có kế hoạch rất khó lường.
“Nguyệt Minh”
“Sao thế, mẹ?”
“Vân Khai thật không sao con trở về cùng thằng bé nói chuyện, đừng bởi vì chuyện này làm bên kia người ta nói con.”
“Mẹ, con biết.”
Trưa hôm đó, Vệ Vân Khai tan tầm sau đó đúng giờ tới Tống gia đón Tống Nguyệt Minh, Hoàng Chi Tử lấy không ít đồ bắt hai người mang đi, đánh đáy lòng ngóng trông này hai người có thể sinh hoạt ổn định.
Tống Nguyệt Minh về nhà chưng một nồi đồ ăn, mới tính xin Vệ Vân Khai bớt giận.
Hôm sau hai người cùng đi thành phố, một là đi tái khám bốc thuốc, hai là đi mua đồ
Bác sĩ vẫn ôn hòa bắt mạch cho Tống Nguyệt Minh, lúc sau thật cao hứng: “Không tồi, cứ kiên trì uống thuốc, nếu bệnh nhân của ta giống như cô, ta cũng không phát rầu mỗi ngày.”
Tống Nguyệt Minh biết, thuốc đông y hiệu quả trị liệu thường chậm, rất nhiều người không tin tác dụng của thuốc, người thì đun thuốc không đúng chỉ định, người thì không thể kiên trì uống xong đi, đương nhiên cũng không có gì hiệu quả.
Bác sĩ lại đưa một phương thuốc cải tiến, nói lại chỉ uống nửa tháng là có thể dừng, Tống Nguyệt Minh vui vẻ mà lôi Vệ vân Khai đi ăn một đống đồ ngon còn mời bác sĩ đi ăn cùng.
Buổi chiều cùng bác sĩ tách ra, hai người lại đi tới bách hóa, mua tới cuộn phim, từng người mua hai kiện thời trang mùa xuân, còn có hai đôi giày cao gót.
“Hiện tại mua giày cao gót cũng không mang được.”
Vệ Vân Khai lại cảm thấy có thể mua: “Em mang vào rất đẹp, bỏ lỡ có thể hối hận đó.”
Tống Nguyệt Minh vốn đã dao động, vừa nghe xong thì quần áo cần thiết gì đó cũng gạt sang một bên, cô muốn mua giày.
Lại vác theo bao lớn bao nhỏ về nhà, xe không có nhiều người lắm, hai người ngồi ở phía sau, Tống Nguyệt Minh nhìn túi tiền rỗng ruột cảm thán, xúc động là ma quỷ.
“Em cảm thấy hai ta đều có chút phá của.” Máy ảnh là cô nói muốn mua, nhưng giày cao gót là Vệ Vân Khai xúi giục cô mua, hai người đều không đủ lý trí
Ghế sau không người, Vệ Vân Khai không cố kỵ ôm lấy vai cô, thấp giọng nói: “Vui vẻ là được.”
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, cô không có chút thiệt tình thành ý mà cười, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ, Vệ Vân Khai hối hận lúc ấy không ở nhà.
“Em phải xả giận mới có thể vui vẻ.” Đánh Tống Vệ Lan là quá tiện nghi cho cô ta, cô muốn là muốn gậy ông đập lưng ông.
“Được, anh giúp em.”
Tống Nguyệt Minh ngửa đầu cười với anh, thấp giọng nói: “Trở về sẽ báo đáp anh nha.”
Vệ Vân Khai nhéo tay cô, cười nói được.
Lại nói Tống Vệ Lan một người đầy vết thương về đến nhà, mẹ chồng bị dọa nhảy dựng không nói, liền con cũng hỏi đều hỏi cô làm sao, Tống Vệ Lan không dám nói lời nói thật, chỉ nói cùng trong xưởng người đánh nhau tạo thành, nếu để mẹ chồng biết đây là nhà mẹ đẻ cô đánh, bảo đảm lại muốn châm chọc mỉa mai bà.