Chồng Tống Vệ Lan là Lưu Chiến Vĩ tan tầm trở về cũng bị dọa không nhẹ: “Sao, chuyện này không thành?”
Tống Vệ Lan gật gật đầu, Lưu Chiến Vĩ kỳ quái hỏi: “Vì sao lại không thành, không phải cháu gái em muốn làm ở thành phố sao?”
“Ai biết được, lúc tết nó có gặp Lý Vĩ Đông, thế nhưng lại đoán được em muốn làm gì,em đến anh hai nói chuyện này, vừa lúc bị nó bắt được, anh hai tin nó nói, chị dâu hai vốn dĩ đã không thích em, nên đánh thành thế này đây.”
Lưu Chiến Vĩ nhíu mày: “Kia làm sao Lý Vĩ Đông hiện tại đúng là nóng vội, còn dám làm chuyện này, nếu là không thành, chúng ta còn không phải là đắc tội hắn sao.”
“Em chính là không nghĩ tới Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên trở nên thông minh như vậy, cùng trước kia một chút cũng không giống nhau.”
Thông minh ngoài dự đoán mọi người.
“Ai, còn không bằng không đề cập tới.”
Tống Vệ Lan cũng hối hận, nếu trước đây đem Tống Nguyệt Minh đưa tới trong thành phố, cho cô gặp mặt Lý Vĩ Đông, cô khẳng định là động tâm, đến lúc đó chính là nước chảy thành sông, hiện tại lập tức đâm thủng chuyện này, đối với ai cũng đều không tốt.
Nhưng Tống Vệ Lan không dám để chồng biết bà làm sai, đem nguyên nhân đều xả lên đầu một người khác: “Lý Vĩ Đông nóng vội, hắn làm như vậy làm, em có thể nói như thế nào.”
Lưu Chiến Vĩ nghe tin tức dựa vào gối đầu thượng không nói lời nào, quá thời gian rất lâu đột nhiên hỏi: “Em nói công việc này có thể để lại cho em anh không, em ya mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, mẹ muốn anh tìm công việc cho nó.”
“Sự tình không hoàn thành, người ta khẳng định không muốn cấp, công việc này cũng bị khỏi tay, lại nói, hắn ta lại không phải người tốt tính.”
“Cũng đúng, ta vẫn là đừng nên đắc tội.”
Hai người nhất thời trầm mặc, Tống Vệ Lan lẩm bẩm tự nói: “Này Tống Nguyệt Minh sao suy nghĩ cẩn thận.”
Trước để Tống Nguyệt Minh tới trong thành phố làm việc, hai vợ chồng có một cái nhà ở huyện thành, ngày thường bỏ không, Lý Vĩ Đông xuất hiện, Tống Nguyệt Minh lại có trèo cao tâm tư, khẳng định dễ như trở bàn tay là có thể đem người bắt lấy, nếu là đổi thành chính mình, bà cũng không nắm chắc cơ hội đổi đời này.
“Đừng nghĩ về việc ấy nữa, nghĩ xem nên nói sao với Lý Vĩ Đôngđi.”
Tống Vệ Lan đi tìm Lý Vĩ Đông, lại phát hiện người ta không ở huyện thành, đi theo đơn vị đi du lịch, trong lòng bà thầm may mắn, nói không chừng trước lúc Lý Vĩ Đông trở về, Tống Nguyệt Minh có thể hồi tâm chuyển ý, bà mang vẻ mặt đầy thương tích này đi làm tan tầm, thật vất vả chờ đến rớt vảy, dưỡng cho tốt, ai biết tan tầm về nhà lại bị mẹ chồng Điền Phương một cái tát một cái lên mặt.
“Kỹ nữ không biết xấu hổ.”
Tống Vệ Lan bị Điền Phương tát một cái đầu óc quay cuồng, che mặt hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tát con?”
Điền Phương véo cái eo ba ngấn của bà ta, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cô con mẹ nó còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao lại tát cô? Mặt mũi của nhà họ Lưu đều bị cô làm cho mất hết! Năm đó cô nghĩ đủ mọi cách để bám lấy Chiến Vĩ, bây giờ càng già càng không biết xấu hổ. Cô nhìn lại cái dáng vẻ hồ li tinh lẳng lơ của cô xem, lại nghĩ xem chính mình đã bao nhiêu tuổi, còn dám ở bên ngoài làm càn để giờ người ta đến tận nhà đánh! Tôi đánh chết cô cũng không thiệt thòi!”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con một chút cũng không hiểu.” Tống Vệ Lan thật sự không hiểu vì sao.
Điền Phương cao giọng, mắng người không chút cố kỵ, nhưng người trong nhà cùng với hàng xóm ở ngay đối diện nhà đều nghe thấy động tĩnh mở cửa cười híp mắt nhìn qua: “Hai người có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh nhau nha.”
Trong mắt bà hàng xóm tràn đầy hứng thú, buổi chiều vừa xem qua một vở kịch lớn, bây giờ lại xuất hiện một vụ đối chiến giữa mẹ chồng với nàng dâu, nhà mình không mua TV cũng không lo không hóng được chuyện mới mẻ! Lại còn tiết kiệm điện!
Nhưng bà hàng xóm này vừa nói dứt câu, Điền Phương càng thêm tức giận, xế chiều hôm nay người nhà kia tới nháo một hồi cũng đã đủ để cho nam nữ già trẻ trong nhà xem no náo nhiệt, hiện giờ mọi người đều cho rằng trên đầu Chiến Vĩ nhà mình có một cặp sừng! Những chuyện này đều do ả đàn bà không biết xấu hổ này nháo thành!
Điền Phương mở cửa chính ra: “Cô vào nhà cho tôi!”