Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 195 - Chương 195.

Chương 195. - Chương 195. -

Tống Vệ Lan không muốn đi vào, nếu bà ta vào nhà rồi mà bị mẹ chồng dạy dỗ thì ngay cả một người bênh vực cũng không có, mẹ chồng có đánh hay mắng thì bà ta cũng phải chịu, vậy bà ta biết sống sao?

“Mẹ, có chuyện gì chúng ta từ từ nói có được không?”

Điền Phương tức phát điên lên được, giơ tay toan muốn tát Tống Vệ Lan một lần nữa: “Lúc trước mặt cô bị thương là do bị người ta bắt được nên bị đánh phải không? Cô cái đồ đàn bà lẳng lơ này, tại sao cô lại không an phận đi!”

Bà nhớ tới bình thường Tống Vệ Lan đều ăn bận rất tinh tế, xinh đẹp, trong lòng càng hận, có tiền để trưng diện cho bản thân, lại không có tiền mua quần áo cho con gái của mình, chắc chắn là cố ý!

“Mẹ, đừng đánh, đừng đánh nữa.” Tống Vệ Lan không dám đánh trả Điền Phương, hơn nữa thể lực của Điền Phương còn bày ra đó, bà ta còn không thể đẩy được Điền Phương chứ đừng nói tới đánh nhau.

Lưu Chiến Vĩ vừa mới đi lên cầu thang đã nghe thấy tiếng ồn ào ở trong nhà. Nhận ra là tiếng của mẹ cùng với vợ mình, ông ta bước ba bước thành hai xông tới kéo Tống Vệ Lan ra phía sau lưng bảo vệ: “Mẹ, mẹ đang định làm gì đó?”

Bàn tay đang giơ lên của Điền Phương còn đang run rẩy: “Con còn bênh vực nó? Con có biết nó ở bên ngoài làm ra chuyện tốt gì không? Hả? Con bị nó cho đội nón xanh rồi mà vẫn còn muốn bênh vực nó!”

“Mẹ!” Lưu Chiến Vĩ dù gì chũng là đàn ông, đương nhiên không thể chịu đựng nổi việc mẹ ruột mình nói mình bị đội nón xanh.

“Mẹ không nói điêu một câu nào, nó thông đồng với thằng đàn ông kia, để rồi xế chiều hôm nay người nhà người ta tìm tới tận nhà chúng ta! Mặt mũi của mẹ với cha con đều mất sạch!”

Lưu Chiến Vĩ cắn răng, đẩy bà vào trong nhà, một tay kéo Tống Vệ Lan vào theo sau đó đóng sập cửa lại. Bà hàng xóm thích xem náo nhiệt bĩu môi, nhanh trí lại gần, dán lỗ tai lên cánh cửa Lưu gia cẩn thận nghe ngóng.

.............

Trong phòng khách của Lưu gia.

Chồng của Điền Phương là Lưu Thanh Tùng đang ngồi yên trên tràng kỉ, sắc mặt đen kịt, vừa rồi ông vẫn ngồi trên tràng kỉ nghe Điền Phương đánh chửi con dâu. Thấy người vừa đi vào, ông lạnh lùng hừ một tiếng.

Lưu Chiến Vĩ vuốt mặt một cái, nhớ lại lúc trên đường về nhà, ánh mắt của mấy bà cụ nhìn ông ta đều không thích hợp, trong lòng ông ta hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Điền Phương trợn trắng mắt xem thường: “Tống Vệ Lan có một người bạn tốt, dính lấy người ta không cho người ta kết hôn. Mẹ của người đàn ông kia ngóng trông ôm cháu trai, biết Tống Vệ Lan với người đàn ông kia dính lấy nhau, liền tới nhà chúng ta. Mẹ bị người ta đuổi theo mắng, mẹ người kia nói con quản chặt vợ của mình, còn nói nếu con không quản giáo vợ mình cho tốt thì bà ta sẽ giội phân vào nhà chúng ta, đến đơn vị của con ngồi ì ở đó, khiến cho công việc của các con đều mất hết. Chiến Vĩ à, chúng ta cũng là gia đình có mặt mũi thể diện, Tống Vệ Lan chính là con sâu làm rầu nồi canh. Con nói xem nên xử lí chuyện này ra sao?”

Tống Vệ Lan mặt trắng bệch, liếc nhìn Lưu Chiến Vĩ, lại vội vàng cúi đầu giải thích: “Con không có, mẹ, sao mẹ lại nghe người ta nói bừa!”

“Hừ, cô xem bức hình này đi, tại sao bọn cô lại đi gần nhau thế, người ta bởi vì cô nên mới không kết hôn, cô cũng thật lẳng lơ! Nhà của tôi tại sao lại cưới phải một người con dâu như cô chứ! Tôi ngược lại đã quên lúc trước khi kết hôn cô đã có thai rồi, còn có chuyện gì cô không làm được nữa đâu!” Điền Phương mắng đến thao thao bất tuyệt còn Lưu Thanh Tùng bất động ngồi nghe.

Điền Phương cầm lên một tấm ảnh đen trắng từ trên bàn trà, ảnh chụp Tống Vệ Lan và Tiền Hữu Tài ở ven đường vừa đi vừa cười nói trông không khác gì một cặp vợ chồng!

Sắc mặt Lưu Chiến Vĩ không thể dùng từ khó nhìn để hình dung, quả thực giống như vừa ăn phải phân. Ông ta còn đang nắm chặt lấy bàn tay của Tống Vệ Lan, sau khi ý thức được liền hung hăng hất ra: “Tống Vệ Lan, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Bình Luận (0)
Comment